MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 62

“Diệp Trí Viễn!” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức đến mất

bình tĩnh, đấm mạnh tay xuống bàn, sống mũi cay sè, nước mắt vòng
quanh, rồi cứ thế tuôn ra. Đổi với bất cứ cô gái nào thì những lời vừa rồi
của Diệp Trí Viễn cũng là những lời làm tổn thương nghiêm trọng.

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao bị mình làm cho tức giận đến run cả

người thì rất khoái trí, có điều, con gái thay đổi nhanh như trở bàn tay, cậu
vẫn còn chưa hết khoái trí thì đã thấy An Hạ Dao khóc, từng giọt nước mắt
như hạt ngọc lã chã rơi xuống.

Bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy con gái khóc cũng đều cảm

thấy không biết phải làm gì, nhất là cô gái ấy vừa mới rồi còn nhe nanh giơ
vuốt, cùng lời qua tiếng lại và làm tổn thương lẫn nhau với mình, bây giờ
thì lại khóc không chút để ý đến hình ảnh, nước mắt nước mũi chan chứa,
nức nở không thành hơi.

Diệp Trí Viễn chợt thấy áy náy, bèn đưa tay lay cô: “Này, cô bé xấu xí,

đừng khóc nữa, đừng làm như là tôi bắt nạt cậu nữa”.

“Chính cậu đã bắt nạt tôi!” An Hạ Dao gạt mạnh tay Diệp Trí Viễn,

càng khóc nức.

Tiếng hét đó làm cho Diệp Trí Viễn có tật giật mình, ngượng ngập nói:

“Tôi không bắt nạt cậu, đừng khóc nữa!”

An Hạ Dao không thèm để ý đến Diệp Trí Viễn, gục mặt xuống bàn

khóc rất đau lòng. Lòng rất ấm ức, tự nhiên lại phải ngồi cùng bàn với một
kẻ có vấn đề, lại còn bị hắn coi thường như vậy, khinh bỉ như vậy, đau lòng
quá.

“Chuyện gì thế?” Thầy chủ nhiệm đã quay trở lại, tiếng khóc của An

Hạ Dao vẫn rất rõ, thầy quan tâm bước lại, nhìn Diệp Trí Viễn đang lúng
túng, hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.