MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 92

“Thế thì được, mình sẽ đi cùng cậu tới Câu lạc bộ văn học.” Diệp Trí

Viễn nói chắc chắn như đinh đóng cột xong cầm bộ đồng phục lên đi ra
ngoài, không cho An Hạ Dao bất cứ cơ hội nào để từ chối.

An Hạ Dao đứng ngây người tại chỗ, một hồi lâu vẫn không lấy lại

được trạng thái.

Khi Diệp Trí Viễn cứ làm bộ mặt dày theo An Hạ Dao vào phòng làm

việc của Câu lạc bộ văn học, bảy, tám hội viên đang bàn luận rất sôi nổi đều
im bặt trợn tròn mắt nhìn An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đi bên cạnh.

Chủ nhiệm câu lạc bộ là người lấy lại trạng thái đầu tiên, hắng giọng

một cái, lên tiếng chào Diệp Trí Viễn: “Chào cậu Diệp.”

Diệp Trí Viễn có vẻ hơi lúng túng, gật đầu với người ấy, rồi cũng chào

lại với vẻ thân thiện: “Vâng, chào anh.”

An Hạ Dao thì đứng ngây người ở cửa, mắt mở to hết cỡ, vì trên bức

tuờng của Câu lạc bộ, bức tường vốn dành để dán những số tập san đặc sắc,
bây giờ là một bức biểu ngữ nền đỏ với một hàng 6 chữ màu trắng rất to:
“Em gái nắn răng, tôi yêu em!”

Diệp Trí Viễn đẩy khẽ vào người An Hạ Dao: “Em gái nắn răng, nhìn

thấy dòng chữ trên tường chưa?” Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt thành
nắm đấm, thực ra, chỉ có cậu mới biết, trống ngực cậu đang đập rất nhanh,
hơn nữa, mồ hôi còn toát đầy lòng bàn tay.

Nền đỏ, chữ trắng, bức biểu ngữ rộng tới cả 3 mét mà chỉ có 6 chữ, chỉ

cần không phải là người mù, thì dù là ai cũng đều nhìn thấy, huống chi thị
lực của An Hạ Dao từ trước đến giờ luôn là 10/10.

Phản ứng đầu tiên của An Hạ Dao là, hôm nay là ngày cá tháng tư, vì

thế cô quay mặt lại, hỏi Diệp Trí Viễn: “Hôm nay ngày bao nhiêu? Thứ
mấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.