MIO, CON TRAI TA - Trang 109

Nó vừa nói xong, một cánh cửa trên vách tường mở ra - một cánh cửa

đen lặng lẽ mở ra bên cạnh chúng tôi. Không một tiếng động. Sự yên tĩnh
mênh mông và khủng khiếp không giống bất cứ sự yên tĩnh nào khác. Giá
như lúc mở ra, cánh cửa "kẽo kẹt" lên một tiếng! Bản lề cửa chỉ cần hơi cót
két thì cũng không đáng sợ như thế. Nhưng đây là cánh cửa im lặng nhất
trong tất cả các cánh cửa.

Pompoo và tôi tay trong tay bước vào lâu đài của Nam tước Kato.

Chúng tôi cảm thấy mình bé nhỏ và sợ hãi chưa từng thấy.

Chưa có bóng tối nào đầy sát khí như thế, chưa có cái lạnh nào thấu

xương đến thế, chưa có sự im lặng nào ma quái như trong lâu đài của Nam
tước Kato.

Cánh cửa mở vào một cầu thang nhỏ tối, quanh co dẫn lên cao. Đó là

cái cầu thang cao nhất, tối tăm nhất tôi từng gặp.

"Ước gì bóng tối đừng đáng sợ thế này," Pompoo thì thào. "Ước gì

Nam tước Kato đừng quá độc ác, và chúng mình đừng quá nhỏ bé và cô
đơn."

Tôi nắm chặt thanh gươm của mình, rồi chúng tôi rón rén bước lên các

bậc thang, tôi đi trước, Pompoo theo sau.

Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy mình đi qua một ngôi nhà tối tăm - một

ngôi nhà không tên, đen tối, đáng sợ. Tôi bị nhốt trong một căn phòng tối,
vì thế tôi không thở được, rồi cánh cửa mở ra nuốt chửng tôi vào trong
bóng đen sâu thẳm của nó, rồi cầu thang đổ ập làm tôi ngã nhào. Nhưng
ngôi nhà trong giấc mơ của tôi vẫn không đáng sợ bằng tòa lâu đài của
Nam tước Kato.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.