MIO, CON TRAI TA - Trang 74

Ông ngồi xuống ghế rồi gật gù một mình, "ừ, ừ," ông nói, khẽ đến nỗi

gần như chẳng nghe thấy gì. "Bọn lính canh nhan nhản khắp nơi, sáng,
trưa, tối. Xó xỉnh nào cũng có."

Ông giơ tay nắm lấy cánh tay tôi. "Vì chuỗi ngày dài chịu đựng cơn

đói," ông thì thào, "ta không tin một ai. Bước vào một ngôi nhà... cháu
tưởng là đang ở giữa bạn bè. Nhưng đừng tin: cháu đang ở giữa kẻ thù.
Chúng sẽ phản lại cháu. Chúng sẽ nộp cháu cho kẻ sống bên kia hồ. Đừng
tin ai. Đừng tin ta! Làm sao cháu biết ta sẽ không cho bọn lính canh bám
theo cháu ngay sau khi cháu bước ra khỏi cửa cơ chứ?"

"Cháu không tin ông sẽ làm thế," tôi nói.

"Chẳng ai nói chắc được," ông cụ thi thào. "Cháu chẳng bao giờ biết

chắc được."

Ông ngồi lặng im trong giây lát và suy nghĩ.

"Không đâu, ta sẽ không cho lính canh bám theo cháu đâu," ông nói.

"Trên mảnh đất này vẫn còn vài người không phải là kẻ phản bội. Rồi

vẫn còn có cả những người đang rèn vũ khí nữa."

"Chúng cháu cần vũ khí," Pompoo nói. "Mio cần có một thanh gươm."

Ông lão không đáp. ông đi mở tung cửa sổ. Từ bên ngoài vọng vào

những tiếng kêu buồn bã của đàn chim bên kia hồ. Những tiếng kêu như
than khóc trong đêm đen thẳm.

"Hãy nghe đi," ông lão bảo tôi. "Cháu có nghe chúng than khóc

không? Cháu có muốn làm một con chim bay rền rĩ trên mặt hô không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.