MIO, CON TRAI TA - Trang 82

Chúng tôi leo qua những tảng đá dẫn bước về phía ngôi nhà nhỏ của

ông lão Eno. Ngôi nhà tối tăm và im lìm, không còn ai than khóc bên trong.
Chúng tôi tiễp tục dấn bước vào bóng đêm, và cuối cùng đã đến được Rừng
Chết. Trong rừng không có gió rì rào, lá cây không xào xạc, bởi vì chẳng hề
có chiếc lá xanh bé nhỏ nào. Nơi đây chỉ có những thân cây chết đen sạm
với những cành đen khẳng khiu chết chóc.

"Chúng ta đã vào Rừng Chết rồi đấy," Pompoo nói khi chúng tôi bước

đi dưới những hàng cây.

"Ừ, vào thì chúng ta đã vào rồi," tôi nói, "nhưng tớ e rằng khó mà ra

được."

Đi trong khu rừng này thật dễ lạc như chơi. Đó là loại rừng chỉ có thể

thấy trong những giấc mơ thật hãi hùng mà thôi, bạn cứ đi mãi, đi mãi
chẳng bao giờ tìm thấy lối ra hết cả.

Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt, Pompoo và tôi, chúng tôi đi qua

Rừng Chết, cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng. Những cái cây chết khô
đứng san sát, khiến việc di chuyển vô cùng khó khăn.

"Ước gì những cái cây đừng mọc sát nhau quá," Pompoo nói. "Ước gì

bóng đêm đừng tối quá và mình không nhỏ bé và cô đơn thế này!"

Chúng tôi cứ đi mãi. Đôi khi nghe văng vẳng tiếng người. Đó là tiếng

của bọn lính canh. Có lẽ ông lão Eno nói đúng, bọn lính canh của Nam tước
Kato nhan nhản khắp nơi. Chắc chắn bọn chúng đầy rẫy trong Rừng Chết.
Mỗi khi nghe tiếng chúng xa xa giữa rừng, chúng tôi đúng im phăng phắc,
Pompoo và tôi, không dám thở. Chúng tôi cứ đi mãi.

"Đêm trong Rừng Chết sao mà dài thế," Pompoo nói. "Nhưng đường

đến hang của ông Thợ Rèn Gươm có lẽ còn xa hơn nữa đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.