MIO, CON TRAI TA - Trang 84

Chúng tôi nghe thấy chúng sục sạo tìm kiếm giữa rừng cây. Chúng tôi
nghe rõ tiếng bước chân rón rén của chúng ở bên ngoài. Ngồi nép thu lu
trong cái hốc cây, chúng tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ và sợ hãi.

Bọn chúng tìm kiếm một hồi thật lâu, nhưng không phát hiện ra chúng

tôi. Rồi tiếng bọn chúng mỗi lúc một xa dần. Cuối cùng tất cả trở lại tĩnh
lặng. Cái hốc cây đã cứu chúng tôi.

Tại sao cái cây lại cứu chúng tôi? Tôi không hiểu. Phải chăng vì cả

Rừng Chết đều ghét Nam tước Kato, và sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai đến đánh
hắn? Rất có thể thân cây chết này đã từng là một cây con khỏe mạnh, phủ
đầy lá xanh non xào xạc mỗi khi gió lướt qua cành. Có thể chính tội ác của
Nam tước Kato đã khiến chúng héo khô rồi chết. Tôi nghĩ cây cối sẽ không
bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã tàn phá những chiếc lá xanh non của chúng.
Có lẽ vì thế mà cái cây này muốn giúp bất cứ ai đến đánh Nam tước Kato.

"Cảm ơn cây tốt bụng,” tôi nói lúc chúng tôi bò ra khỏi hốc cây.

Nhưng cái cây đứng chết lặng, và không trả lời.

Chúng tôi đi mãi, xuyên qua Rừng Chết.

"Bình minh lên rồi," Pompoo nói, "mà mình vẫn chưa tìm thấy hang

của ông Thợ Rèn Gươm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.