- Tin đồn bậy. Làm gì có chuyện ấy !
Nhưng thấy Musashi xử sự cẩn trọng, Handayu cũng thôi, không ép.
Musashi cười xòa nói chữa cho không khí bớt nghiêm trọng:
- Ấy là vãn sinh đoán mò vậy. Thật ra ở chốn cô lậu, vãn sinh chẳng biết gì
về những hoạt động tại phủ đình. Chẳng qua là muốn được về nghỉ một lát
cho đỡ mệt nên kiếm cớ đấy thôi. Các vị đừng chấp.
Mọi người đều cười. Nhân sắp đến giờ làm lễ, Utsumi đề nghị mời Musashi
theo họ đến dự lễ rồi sau đó ở lại ăn cơm tối. Musashi đáp:
- Điều này thì vãn sinh chẳng thể từ chối được. Vậy xin đi theo các vị.
Cả bọn sáu người qua nhiều đường phố và hàng quán, nhưng chẳng thấy ai
mời hắn vào. Musashi lấy làm lạ, lưu tâm đề phòng. Xét tuổi tác, cách ăn
nói và cử chỉ, chẳng có điều gì khả nghi. Quanh co mãi, đi hết cả vùng có
người ở, ra ngoại ô vắng vẻ, đến một khu rừng thưa mới thấy dừng lại.
Musashi tưởng đâu trong rừng có đền miếu gì, để ý quan sát. Nhưng không!
Khu rừng vắng vẻ, nắng xế chiếu qua tàn cây, vẽ những hình loang lổ, lay
động trên mặt cỏ. Tiếng chim gõ kiến vẳng lại từ xa đều đều càng làm tăng
vẻ tịch mịch.
Dưới gốc cổ thụ xù xì, một người ra dáng lão bộc đã đứng đấy tự bao giờ,
bên cạnh mấy bó rơm khô và hai bọc lớn. Thấy sau người tới, lão hơi ngạc
nhiên nhưng chẳng nói năng gì, yên lặng mở bọc lấy ra năm chiếc chiếu
nhỏ trải trên cỏ thành hàng sau một cái bàn thấp. Utsumi gọi người lão bộc
lại, bảo lấy thêm tấm chiếu nữa trải dưới gốc cây, mời Musashi ngồi rồi nói:
- Xin thứ lỗi cho chúng ta đã dẫn tráng sĩ đến nơi hoang dã này. Đây chính
là chỗ chúng ta hành lễ hàng năm. Buổi lễ này thật ra không bao giờ có mặt
người lạ, nhưng nay ngẫu nhiên gặp tráng sĩ, một người cũng ở Mimasaka
như chúng ta, lại là con đại hiệp Munisai ngày trước, nên chúng ta coi tráng
sĩ như người nhà và mời đến dự kiến.
Xin cứ tự nhiên, đừng câu nệ.
Musashi không rõ lý do gì buổi lễ lại không diễn ra ở một nơi thuận tiện
hơn, nhưng vì là khách nên không tiện hỏi. Hắn cảm tạ rồi trịnh trọng ngồi
xuống chiếu.
Lão bộc mang rơm đến chia cho năm người mỗi người một nắm. Họ nâng