- Ngươi đã sửa soạn thuyền bè đầy đủ như ta dặn chưa ?
- Dạ, đã sẵn sàng. Nô tài chọn chiếc thuyền nhanh nhất, kỳ cọ sạch sẽ và đã
rắc muối tẩy uế, hiện neo ở sau nhà cùng với các thuyền khác.
Ông gật đầu bằng lòng, nhưng lát sau, nghĩ sao lại đổi ý:
- Thôi đừng để nó ở đấy nữa. Chèo ra chỗ ghềnh đá, gần gốc tùng lá bạc
vẫn được gọi là ngân tùng ấy, ngồi đợi.
- Sao phải thế, thưa chủ nhân ?
- Musashi đại hiệp ở đây, bây giờ chắc đã nhiều người biết, ta không muốn
họ đến làm phiền đại hiệp.
Dự đoán của Nuinosuke quả đúng. Sáng nay, sự sinh hoạt trong trấn
Shimonoseki rộn rịp khác thường. Xung quanh biệt thất của ông dường như
có nhiều người qua lại dòm ngó. Có thể là quân do thám của phái Yoshioka
cũ, nhưng cũng có thể là những người thân thuộc hoặc kẻ đồng hương với
Musashi, chẳng ai biết chắc.
Đầu giờ thìn đã qua mà chẳng thấy động tĩnh gì trong phòng Musashi,
Nuinosuke thắc mắc gọi người hầu đến hỏi:
- Musashi đại hiệp còn trong phòng không ?
- Dạ còn.
- Ông hiện làm gì trong đó ?
- Thưa, ông vẽ tranh.
- Vẽ tranh ?
Nuinosuke cau mặt. “Hừ ... Tối qua ta có đàm đạo với ông về hội họa và
ngỏ ý xin một bức tranh. Có lẽ vì thế chăng ?” Khẽ thở dại, ông bảo người
hầu:
- Bây giờ không phải lúc vẽ. Ngươi vào nhắc đại hiệp đã đến giờ để đại
hiệp chuẩn bị. Nói cho khéo ...
Người hầu lui ra, nhưng nghĩ sao ông lại gọi lại bảo thôi, để ông đích thân
vào nhắc.
Trong phòng, Musashi quỳ trên chiếu, yên lặng như người tĩnh tọa, mắt
đăm đăm nhìn tờ giây trải ngay ngắn trước mặt, xung quanh la liệt những
ống bút, mực và màu nước.
Tờ giấy còn trắng nguyên. Hắn không biết vẽ gì, hay đúng hơn, có lẽ đang