MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 153

nỗi uất ức chua cay đang dâng lên bóp nghẹn cổ họng.
Oko và Akemi bỏ đi từ bao giờ, hắn vẫn ngồi cắm mặt nhìn xuống đấ t.
Nghĩ lại từ khi Oko cho hắn tá túc tại căn nhà nhỏ của nàng ở sườn núi
Ibuki, hắn tự cho là có diễm phúc được một người thông cảm, yêu thương
và săn sóc. Nhưng bây giờ ... hắn không biết như thế có phải là may mắn
không ...Làm con chó trung thành của một góa phụ tính tình thất thường và
dâm đãng hay để giặc bắt, đằng nào hơn ? Hắn còn phải là người nữa hay
không ? Những ước ao của hắn xưa kia, giờ không còn gì nữa ! Hắn luôn bị
chế giễu, khinh rẻ.
Matahachi đập tay xuống chiếu, giận run:
- Đồ đĩ rạc ! Đồ điếm thối tha !
Ngồi một mình, hắn để mặc nước mắt trào ra ướt đẫm má. “Ừ, tại sao ta lại
không về làng ? Otsu còn đó chắc vẫn một lòng chờ đợi. Mẹ, cậu Gon, chị
ta và anh rể ta, ai cũng tha thiết đến ta, sao ta không về nhỉ ? Giờ này,
chuông chùa Shippoji đã sắp đổ hồi rồi đấy !”.
Những hồi chuông chiêu mộ văng vẳng trong tâm tư đưa hắn trở về tuổi
niên thiếu, sông Aida êm đềm cuộn khúc, hoa dại nở đầy hai bên bờ sông
cùng với những loài chim khuyên, chim sao; chim chìa vôi ríu rít trên cành
mận sau nhà ...
Matahachi đập hai tay lên đầu than vãn:
- Ta điên rồi ! Ta điên mất rồi !
Cơn say như biến mất, hắn vùng đứng dậy nói lớn với chính mình:
- Phải quyết đi hôm nay !
Thanh âm hắn vang dội trong căn nhà trống khiến hắn ngạc nhiên. Đột
nhiên, Matahachi nhận thức được mình đang tự do không ai cản giữ, không
còn gì vương vấn.
Đồ đạc vỏn vẹn chỉ có một thanh gươm, hắn cúi xuống nhặt lên giắt vào
thắt lưng, lẩm bẩm:
“Ít ra ta cũng vẫn con là người !”.
Như một ông tướng vững vàng tự tin trước khi lâm trận, Matahachi định
hiên ngang giơ cao vũ khí xông ra cửa chính, nhưng thói quen vẫn làm hắn
xỏ chân vào đôi dép cũ rách, len lén theo cửa bếp ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.