MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 165

- Chắc Musashi cũng là Takezo đấy thôi. Viết khác nhưng đọc cũng tương
tự.
- Sao ngươi hỏi ta những câu ấy ? Bạn ngươi hả ?
- À không. Muốn biết vậy thôi mà !
- Này ta bảo thật, lần sau gặp những chuyện như thế này, nên tránh ra xa
kẻo lụy vào thân đấy !
Nói xong rảo cẳng bước đi.
Matahachi cũng đứng dậy, men bờ lạch đi về phía bắc. Thỉnh thoảng ngước
lên nhìn trời đầy sao lấp lánh, hắn tự nhủ:
“Nghĩ cho cùng, ta cũng chẳng nên gặp hắn làm gì, chỉ thêm xấu hổ. Nhưng
để cho tụi Yoshioka bắt được thì chúng giết chết. Không biết hắn trốn đâu !
Bạn bè, ít ra mình cũng phải báo cho hắn biết để đề phòng” ...

CHƯƠNG 12
GẶP GỠ TRÊN ĐƯỜNG
Con đường đá dốc gồ ghề dẫn lên chùa Kiyomizudera ngoằn ngoèo tựa

rắn lượn.
Hai bên đường lác đác vài căn nhà xiêu vẹo, vách ván nhô ra thụt vào như
hàm răng khểnh. Trước thềm, cỏ dại mọc đầy, rêu phong loang lổ cả trên
mái. Dưới ánh nắng gay gắt ban trưa, mùi cá phơi bốc nồng nặc.
Từ trong một căn nhà ven phố, tiếng la hét tục tằn vang lên, tiếp theo là bát
đĩa ném ra cửa rơi vỡ loảng xoảng. Một gã đàn ông trạc trung niên từ trong
nhà vùng chạy ra, mặt nhăn nhó, mụ vợ đuổi theo sau, tay cầm chổi, tóc
chưa kịp búi, áo xốc xếch, đôi vú mướp lộ ra thỗn thện như vú bò.
- Mày chạy đi đâu, thằng già khốn nạn kia ? Đi rượu chè bỏ vợ con đói khát
giờ còn vác mặt về hả ...hả ?
Trong nhà có tiếng trẻ khóc. Vài người hàng xóm thò mặt ra cửa nhìn nhau
bàn tán chỉ trỏ.
Musashi mỉm cười. Hắn đã quen với cảnh đó từ khi đến tạm trú ở vùng này
chừng hơn một tháng. Đứng trước một cửa hàng xiêu vẹo bán đồ gốm, hắn
tò mò nhìn hai người thợ đang chăm chú làm việc cạnh chiếc bàn xoay, mặt
ngay ra, say mê như đứa trẻ. Hai người thợ không để ý gì đến hắn, mãi miết
chân đạp tay nặn, cả người như hòa đồng với khối đất sét đặt trên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.