MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 19

Ngày hôm sau, Akemi kể cho mẹ nghe chuyện gặp Tenma. Bà mẹ không
giữ được bình tĩnh:
- Sao mày không nói ngay cho tao biết ?
Rồi như con điên, bà vò đầu bứt tai, mở tung các ngăn kéo lấy ra đủ thứ đồ
linh tinh lỉnh kỉnh xếp một đống giữa nhà.
- Matahachi ! Takezo ! Giúp tôi một tay ! Phải đem giấu hết !
Oko bảo Matahachi lật tấm ván trên trần chui vào đó. Trần gian nhà hẹp,
chỉ vừa đủ chỗ cho một người chui lọt, nhưng cách xếp đặt để giấu những
đồ vật trên đó chắc là do thâm ý của Oko mà cũng là của người chồng xấu
số trước kia của bà nữa.
Takezo đứng trên ghế đẩu giữa hai mẹ con, luân phiên chuyền tay cho
Matahachi những vật dụng mà nếu không được nghe chuyện Akemi kể hôm
trước, có lẽ hắn phải ngạc nhiên lắm.
Tuy biết hai mẹ con Oko sống về nghề lột xác chết đã lâu, nhưng hắn không
ngờ số vật dụng lại nhiều và tạp nhạp đến thế ! Nào giáo, nào đầu mũi mác,
một cái tay áo giáp, một chiếc mũ đã mất vành, một bàn thờ Phật nhỏ xíu,
chuỗi tràng hạt, cái cán cờ... có cả một bộ yên ngựa bằng gỗ sơn then, chạm
trổ tinh vi cẩn xà cừ và nạm vàng bạc nữa.
Xếp dọn một hồi, Matahachi ở trên trần thò đầu ra:
- Hết rồi à ?
- Chưa. Còn một thứ nữa.
Oko chạy ra khỏi phòng và trở lại mang theo một thanh kiếm gỗ sồi màu
đen, dài chừng ba thước. Takezo cầm thanh kiếm định trao cho Matahachi
nhưng thấy kiếm đẹp, dáng thuôn thuôn vừa tay, thật cân đối nên mân mê
mãi không muốn rời.
Quay sang Oko, ham muốn lộ trên ánh mắt, hắn ngượng ngùng hỏi:
- Bà cho tôi nhé ?
Nhưng vội cúi ngay xuống vì tự biết chưa làm gì xứng đáng để được tặng
món quà ấy. Như bà mẹ hiền từ, Oko dịu dàng hỏi lại:
- Chú thích lắm hả ?
- Dạ, thích lắm.
Và tuy chẳng nói là cho, Oko mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền quyến rũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.