MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 17

chết:
gươm giáo, đồ trang sức, áo mũ ... bất cứ thứ gì bán được cũng lấy ...
Nàng liếc nhìn Takezo xem hắn có tỏ thái độ gì bất bình không, nhưng hắn
vẫn thản nhiên. Nàng khẽ thở dài:
- Cũng sợ lắm, nhưng biết sao ! Chúng tôi cần sống. Nếu không đi, mẹ tôi
mắng !
Mặt trời chưa lặn. Akemi kéo Takezo cùng ngồi xuống cỏ. Xa xa dưới chân
đồi, căn nhà của hai mẹ con nàng hiện ra sau những tàng thông cao.
Takezo khẽ gật đầu như vừa hiểu chuyện. Một lúc sau hắn mới nói:
- Vậy chuyện chế thuốc là chuyện bịa à ?
- Không ! Cũng có làm chứ, nhưng mẹ tôi ưa xa hoa nên tiền bán thuốc
không đủ.
Khi cha tôi còn sống, chúng tôi ở căn nhà lớn nhất làng, có khi lớn nhất cả
trong bảy làng vùng Ibuki này nữa. Nhiều gia nhân lắm. Mẹ tôi lúc nào
cũng ăn vận sang trọng.
- Chắc cha cô buôn bán ?
- Không. Ông là chúa đảng cướp vùng này.
Mắt Akemi sáng lên kiêu hãnh. Bây giờ nàng không ngại Takezo bất bình
nữa. Nàng nghiến răng, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé:
- Chính thằng Tsujikaze vừa rồi đã giết chết ông. Mọi người đều nói thế.
- Vậy là cha cô bị ám sát hả ?
Akemi yên lặng gật đầu và nước mắt trào ra. Takezo không cầm được xúc
động. Lúc đầu hắn chẳng ưa gì cô bé, vì so với các thiếu nữ khác cùng lứa,
Akemi hơi nhỏ người lại nói năng như bà cụ làm nhiều khi hắn phải giữ kẽ.
Nhưng bây giờ thấy những giọt nước mắt chứa chan trên đôi mi đen dài,
hắn động lòng thương, muốn ôm cô bé vào lòng, nói những lời an ủi và che
chở.
Akemi không được dạy dỗ. Nàng cho rằng không có nghề nào cao quý hơn
nghề của cha mình. Mẹ nàng dạy nàng lột đồ của người chết đem bán là
một điều hợp pháp để kiếm sống, hơn thế nữa, để sống sung sướng. Nhiều
tên cường đạo khác đâu dám làm chuyện đó !
Sau nhiều năm chịu cảnh chiến tranh phong kiến, không thiếu gì những tên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.