MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 190

Nó nhớ rõ đã cẩn thận buộc ống quyển đó bằng một sợi dây gai đỏ, bây giờ
không biết rơi đâu mất. Jotaro chạy ra chỗ chiếc xe bò dừng lại lúc nãy rồi
lại trở về bên gốc cây, vòng ra xa, lấy ta gạt những đám cỏ cao để tìm cũng
không thấy. Nó tỏ ra bối rồi thật sự.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của thằng bé, một thiếu nữ trang phục theo lối lữ
hành đi qua chợt dừng lại:
- Em đánh mất vật gì phải không ?
Qua chiếc nón rộng vành, Jotaro ngước nhìn thiếu nữ, gật đầu.
- Tiền hả ?
Jotaro không nói, chỉ lắc đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục tìm quanh quẩn.
- Vậy chắc là cái ống tre dài chừng ba tấc, buộc dây đỏ phải không ?
Jotaro giật mình cuống quít:
- Phải rồi ! Phải rồi ! Sao chị biết !
- Vậy em đúng là thằng bé đã chọc cho ngựa chạy ở gần trại Mampu rồi !
Em đánh rơi ống quyển ở đó, có người nhặt được gọi trả mà em cứ chạy
hoài !
- Em lại tưởng họ đuổi theo bắt ! Chị trông thấy ai nhặt được ?
- Một vị ăn mặc theo lối kiếm sĩ, người cao lớn.
- Chị chắc không ?
- Chắc.
- Vậy em phải trở lại.
Nhưng mới chạy được vài bước, Jotaro đã nghe tiếng thiếu nữ gọi:
- Thôi đừng trở lại nữa. Ông ấy kia kìa, ở phía cánh đồng, đang đi đến đây
đấy !
Jotaro mở to mắt nhìn. Một tráng sĩ cao lớn trạc ba mươi lăm, bốn mươi
tuổi bước những bước dài vội vã đến gần chỗ nó đứng. Cái gì ở ông ta cũng
khác với người thường:
vai nở, lưng rộng, râu rậm và đen mọc gần kín cả mặt, tay để trần to lớn,
chân đi dép cỏ đã cũ nhưng y phục còn tươm tất lắm. Trông dáng dấp,
Jotaro chắc đây phải là một kiếm sĩ có danh vọng, bổng lộc đến ngàn giạ
lúa chứ không ít. Nó hơi ngại, giật lùi lại phía sau, không dám hỏi.
May sao tráng sĩ lên tiếng gọi nó trước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.