MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 192

- Chị cũng mang thư đấy à ?
- Không. Sao em hỏi thế ?
- Thế cái gì chị giắt ở thắt lưng đó ?
Thiếu nữ mỉm cười:
- À, cái sáo !
- Cái sáo ?
Jotaro bước vội đến gần hơn, không ngần ngại ghé sát mắt vào lưng thiếu
nữ nhìn cây sáo. Đột nhiên nó có cảm giác là lạ. Tuy còn bé, nó cũng biết
thế nào là một người đẹp và bản năng của nó mơ hồ cho biết đây là một
thiếu nữ còn thanh khiết. Jotaro ngẩng lên nhìn thiếu nữ, xúc động trước vẻ
dịu dàng và cao quý của gương mặt nàng. Nó lùi lại, nửa e thẹn nửa sợ hãi,
không dám nhìn nữa, tự nhủ:
“Chà ! Chị này sao đẹp quá ! Mình có người bạn đồng hành như thế này từ
đây đến Nara thật là may !” Nó ấp úng:
- Em thấy cái sáo rồi. Chị biết thổi sáo à ?
Tiếng “chị” nó dùng xưng hô với thiếu nữ làm nó liên tưởng đến phản ứng
của người con gái giặt áo ven sông nó mới gặp chiều qua nên không đợi trả
lời, nó hỏi tiếp ngay:
- Chị tên gì thế ?
Thiếu nữ đưa mắt nhìn tráng sĩ đi cùng với mình, mỉm cười. Ông này cũng
nhếch mép bảo Jotaro:
- Thằng này thật chẳng biết lễ độ gì ! Phàm lệ nếu muốn hỏi danh tính ai,
phải xưng tên mình trước đã chứ !
- Tên cháu là Jotaro.
Thiếu nữ và tráng sĩ cùng cười. Jotaro phản đối:
- Các vị làm vậy không công bằng. Cháu đã nói tên rồi, sao các vị lại cười ?
Tráng sĩ hơi thẹn, lập nghiêm:
- Tên ta là Shoda.
- Chắc đó là tên họ. Thôi cũng được. Còn chị tên gì ? Nếu chị không nói thì
vị này sẽ chê là vô lễ đó !
- Tên ta là Otsu.
- Otsu ! Otsu ! Nghe quen quá !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.