- Bé con ! Có phải mày đánh rơi cái ống đựng thư này gần trại Mampu
không ?
- Dạ phải.
Tráng sĩ đưa ống quyển, Jotaro vội vàng giật lấy.
- À há ...Không biết cám ơn à ?
Jotaro lí nhí:
- Dạ, cảm ơn ông.
- Thư quan trọng mà mày không giữ gìn cẩn thận để rớt dọc đường, thật
đáng đánh đòn.
- Dạ.
Chợt nghĩ không biết sao ông này lại biết là thư quan trọng, Jotaro vội hỏi:
- Ông mở ống ra xem thư đấy à ?
- Dĩ nhiên ! Nhặt được cái gì thì phải mở chứ ! Nhưng ta không xem thư
đâu, vẫn còn nguyên niêm đấy. Mày kiểm lại đi !
Jotaro mở ống quyển, ghé mắt nhìn vào thấy phong thư vẫn còn nguyên vẹn
thì yên dạ, đậy nắp lại đeo lên cổ. Nó tự nhủ:
- Lần này mình phải cẩn thận hơn mới được !
Thiếu nữ thấy thằng bé lúng túng, vội đỡ lời:
- Cảm ơn tráng sĩ. Giá không có tráng sĩ thì cuốn thư chắc bị mất rồi.
Tráng sĩ cười:
- Thằng bé này đi với cô đấy à ?
- Không. Tiểu nữ mới gặp nó ở đây thôi.
- Nó đội cái nón gì lạ quá, lại có chữ viết “giường cho thuê” là thế nào ?
Thiếu nữ cũng cười:
- Tiểu nữ cũng không hiểu, nhưng thấy nó có vẻ lo lắng, tội nghiệp quá !
Quay sang Jotaro, nàng hỏi:
- Em định đi đâu ?
Tìm lại được ống thư, Jotaro yên tâm vui vẻ đáp:
- Em đi Nara, đến Đền Hozoin. Chị cho em đi cùng nhé ?
Thiếu nữ gật đầu. Bước sau người con gái, Jotaro bỗng chú ý đến một cái
túi nàng giắt ngang lưng, đựng một vật dài như ống tre nó đương đeo trên
cổ. Jotaro tò mò hỏi: