MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 282

sinh lực gì nữa.
Matahachi buồn và chán nản vô cùng. Hắn lẩm bẩm rủa thầm “Khốn nạn !”,
chẳng biết rủa ai, những người đã gây ra cho hắn cảnh cơ cực này hay chính
cuộc sống cơ cực của hắn. Có điều Matahachi rất hận Oko và Takezo, thằng
bạn đã kéo hắn vào cuộc chiến Sekigahara và con đàn bà dâm đãng mặt lúc
nào cũng trát phấn trắng như vôi. Nếu không vì chúng thì bây giờ hắn đâu
có thân tàn ma dại như thế này.
Matahachi nghĩ đến ngôi làng nhỏ bé Miyamoto êm đềm và thân thiết, mẹ
hắn và Otsu, người vị hôn thê đôn hậu, xinh đẹp hắn đã dứt tình bỏ đi. Hắn
đập tay xuống đùi, muốn gào lên uất hận, nhưng tiếng kêu không ra khỏi
cổ, cả tâm thân gầy guộc vẫn ngồi ì ra đấy. Ruồi nhặng vo ve trên đầu, hắn
chẳng thèm đuổi, thấm thía nỗi bất lực cùng cực của mình. Sự trụy lạc tinh
thần hơn cả sự trụy lạc thể chất làm hắn sống mà không khác gì một xác
chết !
Năm năm rồi ! Hắn đã bỏ phí năm năm kể từ ngày bị con đàn bà ấy mê
hoặc !
Chẳng biết bây giờ Otsu ra sao ! Hắn trở về xin lỗi liệu nàng có tha thứ cho
hắn không?
Và còn thằng Takezo nữa, nghe nói nó đã đổi tên và nổi danh Samurai ...
Nỗi ghen tức ngấm ngầm trào lên làm hắn tắc nghẹn ở cổ họng.
Một người phu đẽo đá cùng công trường lại gần:
- Matahachi ! Mày sao thế ? Sao mặt mày xanh vậy ?
Matahachi mỉm cười héo hắt. Nước bọt trào đầy miệng, hắn buồn nôn, quay
sang bên cạnh nhổ, rồi chậm rãi:
- Không sao ! Có lẽ trúng gió ! Để tao nghỉ lát nữa chắc đỡ.
Người phu nhìn Matahachi ái ngại, thấy nó yếu quá, muốn giúp nhưng
chẳng biết làm thế nào. Gã hỏi bâng quơ:
- Mày không ăn được dưa thì mua làm gì ?
Bấy giờ Matahachi mới sực nhớ đến quả dưa để trên đùi:
- Ừ, mày mang ra đem chia cho chúng nó, tao thết. Nói giùm với ông cai
tao mệt, xin nghỉ buổi nay.
- Ê ! Tụi bây lại ăn dưa ! Thằng Matahachi thết đây này !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.