MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 306

nguyền rủa thằng lừa gạt và bực bội vì đã quá tin người, nhưng vẫn cố bám
lấy tia hy vọng vẫn còn le lói:
“Hay nó ốm ? Chắc thế ! Thằng ấy xem ra cũng không đến nỗi nào !”.
Ngày thứ ba, Matahachi lại mò đến quán rượu, loanh quanh bên ngoài một
lúc rồi mới bước vào. Thấy chủ quán, hắn làm bộ vui tươi che nỗi ngượng
nghịu:
- Rượu quán này ngon lắm ! Ta mê rồi đó !
- Khách quan đợi người quen ?
- Phải, một người tên Akakabe Yasoma, mới quen ở quán này đấy.
- Có phải anh chàng cao và gầy như cây tre miễu không ?
- Chính thị.
Chủ quán hỏi thêm chi tiết, Matahachi không giấu diếm.
- Thế hắn nói đi chạy việc cho khách quan rồi ăn cắp hết tiền ?
- Không, hắn không ăn cắp. Ta đưa cho hắn nhờ vận động giúp với tướng
quân Kanesuke, tìm một chân kha khá trong phủ đấy chứ ! Hắn bảo ta đợi ở
đây chờ kế t quả.
Chủ quán nhìn Matahachi, thương hại:
- Khách quan đợi hắn đến trăm năm cũng chẳng gặp !
Matahachi nhướng lông mày:
- Sao lão biết ?
- Thì ở đây ai còn lạ gì ! Hắn lừa không biết bao nhiêu người rồi. Khu chợ
này thiếu gì những kẻ như Akakabe Yasoma. Trông dáng điệu và cách ăn
nói của nó, tưởng quan khách cũng biết mà đề phòng rồi chứ ! Thật rủi, bây
giờ biết đâu mà tìm ?
Matahachi vừa buồn vừa thẹn. Chủ quán ái ngại:
- Thôi, khách quan cũng chẳng nên buồn. Của đi thay người, ai mà luôn
luôn giữ miếng được ! Bạn bè còn không tin thì biết tin ai ?
Nhưng Matahachi không phải chỉ buồn mà thôi. Hắn lo ngại thực sự. Cả số
tiền coi như mất hết, kéo theo bao nhiêu hy vọng đặt vào đấy:
nào phi mã với khinh cừu, kẻ hầu người hạ, nghênh ngang trở về làng cũ.
Bây giờ biết nói làm sao với mẹ, với Otsu ?
Nhìn những người qua lại chẳng khác gì những con rối trước mặt, hắn ngẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.