MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 320

Không biết số trời bắt Yoshioka chịu cảnh mạt kiếp hay sao mà kết quả
không ra gì!
Đi đến đâu cũng vậy, Toji toàn gặp những phản ứng tiêu cực. Mặc dầu đã
trổ hết tài hùng biện, hắn chỉ nhận được những lời hứa suông:
“Để đệ xét xem” hoặc “tại hạ sẽ phúc đáp sau”, v.v ... làm hắn chán nản.
Thành ra số tiền quyên được không đáng là bao, chỉ đủ chi phí cho cuộc
hành trình mà thôi.
Toji là kẻ có lòng, nhưng trong cái không khí ăn chơi phóng đãng của phái
Yoshioka thời bấy giờ, kể từ chưởng môn Seijuro trở xuống, một mình hắn
không thể làm gì được. Hắn nghĩ đến Oko, tự hỏi không biết bức thư hắn
nhờ chuyển cho nàng tuần trước đây đã đến tay nàng chưa. Nếu đến rồi tất
Oko phải ra bến chờ hắn. Khuôn mặt Oko hiện ra trong trí. Nàng đã đứng
tuổi nhưng trang điểm vào vẫn còn xinh đẹp lắm. Nhất là những kinh
nghiệm chốn phòng the của nàng, hắn nghĩ mà xốn xang trong bụng.
Toji đến gần gã thanh niên, cười cầu thân:
- Chào thiếu hiệp ! Thiếu hiệp đi Osaka ?
- Dạ phải. Kính chào đại hiệp.
- Chắc thiếu hiệp về thăm nhà ?
- Không. Gia đình tại hạ không ở đó.
- Vậy chắc ở Awa ?
- Không.
Lời đáp chắc nịch, xem chừng thanh niên không muốn bắt chuyện. Toji
quay đi nhìn trời. Vài con hải âu bay xa xa:
những chấm trắng trên nền mây xám vần vũ. Hắn thử gợi chuyện lần nữa:
- Thiếu hiệp có thanh kiếm đẹp quá ! Hẳn là báu vật ?
Thấy có người khen kiếm, thanh niên mau miệng hẳn lên:
- Cảm ơn đại hiệp. Kiếm này là vật gia bảo, tiên tổ phụ tại hạ vẫn dùng
xung kích khi ra trận. Phải cái nó hơi dài nên tại hạ đến Osaka định tìm thợ
khéo nhờ sửa lại đeo bên sườn cho tiện.
- Quả có hơi dài thật.
- Hơn ba thước cơ đấy. Nhưng tại hạ thiển nghĩ, đã gọi là Samurai thì không
thể không biết dùng kiếm này !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.