MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 344

Trời đã về chiều. Ngoài biển xa, phía chân trời, chỉ còn vài vệt sáng hồng
báo hiệu một ngày sắp tắt. Những kẻ hiếu kỳ bỏ đi gần hết. Vài người ở lại
nhặt cành khô nhóm đống lửa nhỏ bên cạnh bà lão.
Trong cái yên lặng của buổi chiều quý đông nơi đất khách, cụ Osugi ngồi
ôm xác em, tiếng bà nức nở hòa với tiếng sóng rì rào thành một điệu nhạc
bi ai tiễn đưa người anh hùng bất hạnh.
Akemi nằm trong phòng thiêm em, thỉnh thoảng lại giật tay chân, miệng
kêu ú ớ. Seijuro ngồi bên trầm ngâm yên lặng. Nhìn cổ tay yếu ớt của cô bé
có những đường gân xanh nổi rõ dưới làn da trắng bệch, hắn cảm thương vô
hạn. Cầm tay nghe mạch, mạch nhẹ như tơ, Seijuro khẽ lắc đầu:
“Mạch yếu quá !”.
Trong thâm tâm, hắn tự trách mình đã tàn bạo và ngu xuẩn.
- Akemi ! Tha thứ cho ta ... Tình ta mãnh liệt làm nàng sợ hãi. Nhưng đàn
ông nào cũng như thế ...
Hắn lẩm bẩm nói một mình, không biết để tự bào chữa hay để cho Akemi
nghe, song lúc bấy giờ hắn thật là thành thực. Mới hay lòng người phức tạp;
sáng còn như dã thú, chiều nặng những tình trắc ẩn.
Trời tối đã lâu. Ngọn đèn nhỏ tỏa ánh lờ mờ qua chiếc chụp giấy, vân giấy
màu ngà nổi lăn tăn như mây vần trên nền trời sáng. Trong phòng yên lặng,
cửa sổ khép kín không để lọt tiếng động bên ngoài. Akemi khẽ cựa mình
kêu lên thảng thốt:
- Bỏ ra, bỏ tôi ra !
Seijuro lay vai cô bé:
- Akemi ! Đừng sợ ! Đừng sợ ! Hãy tỉnh dậy !
Có tiếng thở dài. Akemi mở mắt lờ đờ nhìn lên trần, không ý thức chuyện
gì xảy ra chung quanh, thều thào hỏi:
- Hôm nay là mấy rồi !
- Cái gì ? Nàng nói gì ?
- Hôm nay ngày mấy ? Còn bao lâu nữa thì hết năm ?
- Mười ngày nữa. Cứ yên tâm tĩnh dưỡng, khỏe rồi ta sẽ đưa nàng về Kyoto
...
Akemi mệt nhọc quay đầu lại nhìn. Dưới ánh đèn mờ, hình như vừa nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.