MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 361

tiếng động, thiếu phụ bỏ đống quần áo đang giặt, chạy vội vào. Musashi
nhìn theo thấy bà ta lật chăn, bế một đứa trẻ nhỏ lên cho bú.
Hắn đảo mắt nhìn quanh. Căn phòng hắn ngồi có lẽ là cửa hàng vì ở góc
thấy có một cái bễ bỏ không, trên vách treo la liệt những lưỡi liềm, cuốc,
dao phát và một vài nông cụ lặt vặt khác. Trần nhà mồ hóng bám đen, rủ
xuống lòng thòng như thạch nhũ.
Gần cửa vào phòng trong, có treo một nông cụ hình thù quái dị hắn đoán
chừng là món võ khí người mã phu nói đến hồi nãy. Mắt Musashi sáng lên.
Hắn để ý quan sát, quả là một thứ võ khí kỳ lạ, giống như cái gậy ngắn, rất
tiện giắt thắt lưng, đầu có khoen, móc sợi dây xích sắt. Cuối sợi xích là một
quả đầu tròn không biết làm bằng gì nhưng trông có vẻ nặng. Tiếng người
đàn bà trong phòng vọng ra.
- Chắc khách quan cũng là một trong những lãng nhân giang hồ đi khất cái
để tìm thầy học võ chứ gì ! May mà trượng phu ta đi vắng chứ nếu không
thì hẳn không toàn thây ra khỏi chỗ này đâu !
Người mã phu tỏ vẻ bất bình. Gã nhìn vào phòng trong rồi liếc xéo Musashi
thấy hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Thiếu phụ cười hích hích ra vẻ tự mãn và
bằng lòng với câu nói này lắm. Không muốn để mất lòng người đàn bà,
Musashi hỏi:
- Thế ra ngài Tsujikaze đi vắng hả ? Đi đâu vậy ?
- Đền Arakida.
- Đền Arakida ở đâu ?
- Đến Ise mà không biết đền Arakida thì lạ thật !
Tiếng thằng bé cựa quậy và khóc. Người đàn bà ru khe khẽ:
À ơi cái ngủ mày ngủ cho say

Đừng theo những trẻ quấy ngày khóc đêm
Cái ngủ mày ngủ cho bền
Quấy nhiều khóc lắm chỉ phiền mẹ cha ...

Tiếng ru nghe không rõ nhưng điệu ru thật quen thuộc. Nó gợi cho Musashi
nhớ lại những ngày tháng xa xôi thuở nào, khi hắn còn bé, bé lắm. Hắn ngồi
im nhìn ngọn lửa bập bùng, lòng mềm hẳn lại, thèm khát một mái nhà êm
ấm, một mối tình dịu dàng chưa bao giờ được hưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.