MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 373

Mặc dầu viện chủ đã rào trước đón sau, dùng những mỹ từ để che giấu điều
khó nói, Otsu nghe vẫn khó chịu. Nàng bực bội. Quả thật, Otsu đã đi nhiều
nơi, làm nhiều nghề độ nhật, lại luôn luôn mang hình bóng một người đàn
ông trong tim, nhưng thật nàng vẫn còn là xử nữ. Bông hoa trên suối, theo
dòng nước cuốn đi, ai biết đâu vẫn còn phong nhụy !
Hai hàng nước mắt trào ra, vừa thương phận mình, vừa giận người, Otsu
cảm thấy tắc nghẽn ở cổ họng.
Viện chủ Arikida còn nói nhiều, nhưng nàng có nghe gì đâu. Nàng cũng
chẳng muốn trần tình, chỉ ghê cho miệng lưỡi thiên hạ. Thôi thế cũng xong,
lòng nàng tuy lưu luyến nơi này nhưng sự ra đi chẳng phải do nàng đề nghị.
Phù du đâu quản gió đông, một lần nữa lưu lạc, biết đâu may mắn chẳng
gặp người nàng mong ước ?
- Tiện nữ xin đa tạ viện chủ đã cho tá túc và không dám ở lại làm phiền quý
viện thêm nữa. Vậy ngay từ bây giờ, xin bái biệt, viện chủ cho tiện nữ tạ lỗi
để về thu xếp hành trang ....
- Ồ. Gì mà vội thế, chị !
Tuy nói vậy, nhưng ông vẫn đứng dậy mở tủ, lấy một ít vàng gói vào một
phong bao nhỏ. Nhìn ra cửa, thấy Jotaro đứng lấp ló, ông vẫy tay gọi vào.
Jotaro khép nép đến bên Otsu.
Viện chủ cầm phong bao đưa cho nàng:
- Có chút quà mọn, lão phu trả ơn chị ...
Nhưng Otsu từ chối. Nàng nói:
- Tiện nữ không dám. Đáng lẽ tiện nữ phải trả tiền ăn ở mới phải chứ đâu
dám lấy công vài điệu sáo tầm thường ấy.
Khẩn khoản thế nào cũng không nhận. Sau viện chủ Arikida phải cười bảo:
- Chị bướng bỉnh quá. Thế lão phu muốn nhờ một việc, chị có chịu làm cho
chăng ?
- Viện chủ cứ dậy, tiện nữ đâu dám từ chối.
- Làm việc này hộ lão phu cũng tốn công sức. Hay là để lão phu đưa tiền
cho cháu Jotaro đây làm lộ phí, rồi cháu giúp lão phu. Chị chỉ giám sát thôi
cũng đủ.
Nói xong, ông đưa phong bao cho Jotaro. Thằng bé giơ tay ra nhận liền,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.