MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 375

- Chị đi thật đấy à ?
- Chị có trở lại không ?
- Sao chị lại bỏ đi. Chúng em nhớ lắm. Biết bao giờ mới lại có thầy dạy
nhạc được như chị.
Nhiều thiếu nữ lộ vẻ rầu rĩ vì phải xa Otsu. Họ đến ôm nàng, cầm tay bịn
rịn. Vài người giúp Otsu thu xếp hành trang. Hành trang nào có gì đâu, mấy
bộ quần áo, gương lược linh tinh thu gọn vào vừa một gói Otsu đeo trên
lưng. Cuộc đời lưu lạc sông hồ, mang nhiều theo càng thêm bận. Đối với
Otsu, buổi ra đi hôm nay sao lạ kỳ, nàng phân vân vui buồn lẫn lộn. Một
cảm giác vừa như lưu luyến vừa như được giải thoát đến xâm chiếm tâm
hồn, Otsu thở dài nghĩ thầm:
“Sự thay đổi nào mà không nhiều sầu muộn ?”.
Cả đoàn lễ sinh theo Otsu ra khỏi phòng. Mắt mọi người đỏ hoe, vài thiếu
nữ không cầm được xúc động, sụt sịt khóc.
Otsu cố lấy giọng bình tĩnh, khuyên giải:
- Thôi thì chẳng nên buồn phiền. Ở đời, ly biệt là sự thường. Có hợp thì có
tan. Rồi một ngày ta sẽ gặp lại các em. Hãy bảo trọng lấy thân và trau dồi
tài đức ...
Nàng nói mà trong lòng áy náy vì dư biết lần này ra đi là vĩnh biệt. Làm gì
còn có cơ hội nào trở lại đây nữa.
Một lễ sinh đề nghị tất cả cùng đi tiễn Otsu ra tận chân cầu Isuzu. Gió đông
thổi se sắt luồn vào tay áo ngắn, các nàng cảm thấy lạnh, nép vào nhau run
rẩy.
Bước xuống thềm, Otsu đưa mắt nhìn Jotaro, đã thấy thằng bé ngồi chờ ở
đó từ lúc nào. Nó trả lại đền bộ đồng phục trắng, mặc chiếc kimono ngắn cũ
trước kia, vai đeo thanh kiếm gỗ dài cùng chiếc ống tre viện chủ giao cho
nó mang đi. Trong túi vải nhỏ bên sườn còn chiếc mặt nạ và bộ áo để thay
đổi.
Thấy Otsu, Jotaro phụng phịu:
- Sao chị lâu thế ?
Otsu cười, hỏi lại:
- Thế em làm gì trong lúc chờ ta ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.