MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 377

mắng Jotaro:
- Jotaro hỗn lắm nhé. Nếu em không tin thì cũng phải trọng tín ngưỡng của
kẻ khác chứ. Nhưng em nên lễ là phải.
- Tại sao ?
- Vì Đức Bà là thủy tổ giống nòi ta, ta phải biết ơn và tôn kính. Vả lại có
phải chính em đã nói với ta lúc ở cánh đồng hoang Hannya, em cũng cầu
Trời lạy Phật cho thầy em thoát nạn mà. Em lạy Đức Bà đi, Ngài sẽ phù hộ
cho chóng gặp thầy.
Jotaro cúi đầu, một lúc sau mới nói:
- Nhưng các cô này cứ nhìn em ...
- Ừ thì chúng ta sẽ quay mặt đi. Vào lễ đi.
Jotaro đến vội cửa miếu, chắp tay lại mấy cái thật nhanh rồi ù té bỏ chạy,
chiếc ống quyển và thanh gươm đập vào lưng nó lịch bịch.

CHƯƠNG 28
CÁI CHONG CHÓNG
Musashi ngồi yên lặng đợi đò ngang dưới mái hiên hẹp của một quán

bán hải vị trông ra biển.
Ăn xong đĩa nghêu luộc mà người hắn nhờ đi mua dép cỏ vẫn chưa về, sốt
ruột, hắn cởi miếng vải buộc vết thương ở chân ra. Chỗ đau đã xẹp nhiều,
da xung quanh bàn chân bây giờ màu tím hồng và hơi nhăn. Không bị
vướng víu khó chịu như trước, Musashi đứng dậy đi ra phía ghềnh đá vốc
nước rửa. Buộc lại vết thương xong, trở về quán, hắn đã thấy dép và xà-cạp
mới mua để ở đó từ bao giờ, bên túi hành trang chỗ hắn ngồi cũ.
Chủ quán nướng nghêu trong bếp, trông ra nhắc:
- Bác chân sào tìm khách quan đấy. Thuyền sắp rời bến rồi.
- Ồ vậy ư ? Để ta trả tiền và ra ngay bây giờ. Hôm nay ngày mấy rồi quán
chủ ?
Chủ quán cười:
- Khách quan thật là hạnh phúc. Nghe hỏi, biết ngay chẳng nợ nần ai. Hôm
nay hăm bốn, sắp hết năm rồi còn gì.
- Chà ! Thế mà ta cứ tưởng muộn, hăm bảy hăm tám gì đó !
Chủ quán lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.