MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 420

Đứng một lúc, hắn sực nhớ :
nét mặt này là nét mặt của mẹ hắn, hắn vẫn mường tượng trong giấc mơ.
Đúng rồi, chắc bà đó là di mẫu hắn. Tuy không gặp dì mười năm nay,
nhưng cái vẻ mặt và cái dáng đi ấy, hắn không sao quên được.
Musashi chạy theo gọi. Bà kia dừng lại, nhìn hắn ngạc nhiên tột độ, nhưng
trong khóe mắt nhăn nheo và trong tròng mắt bắt đầu mờ đục vì cuộc sống
khó khăn, thoáng một niềm nghi kỵ:
- Ngươi là Musashi, con ông Munisai phải không ?
Đến lượt Musashi ngạc nhiên. Hắn tự hỏi không hiểu sao dì hắn lại gọi hắn
là Musashi mà không là Takezo. Trực giác bén nhậy của hắn cho biết rõ
ràng hắn không được tiếp đón nồng nhiệt. Nhưng vẫn thành thật đáp:
- Vâng, con là Takezo, dòng họ Shinmen.
Bà dì nhìn Musashi từ đầu đến chân, không một lời mừng rỡ:
“Ồ ! Con đã lớn thế này rồi cơ à !” hoặc “con đấy ư, lâu lắm dì chẳng gặp
con” ... Bà chỉ lạnh nhạt nói:
- Mày đến đây làm gì ?
- Thưa di mẫu, cũng không có lý do gì đặc biệt. Nhân đi qua Kyoto, con tạt
vào thăm di mẫu và chúc di mẫu cùng di trượng sang năm mới an khang.
Hắn nhìn nét mặt, chân tóc bà dì. Nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt, vành môi,
chân tóc cũng đã bắt đầu nhuốm bạc. Nếu mẹ hắn còn sống, bà cũng tuổi
này và chắc còn nhiều vết nhăn hơn. Giọng nói hẳn cũng thế.
Bà dì tỏ vẻ không tin:
- Mày đến thăm ta ư ?
- Dạ, con cáo lỗi đã không báo trước.
Bà giơ tay đuổi Musashi:
- Vậy bây giờ đã gặp ta rồi thì thôi, đi đi !
Kinh ngạc về lời nói quá vô tình ấy, Musashi giận dữ:
- Tại sao di mẫu lại đối với con như thế ? Nếu di mẫu đuổi con, con xin đi
ngay chẳng dám làm phiền, nhưng con muốn biết tại sao. Hay con đã làm
điều gì để di mẫu phật ý. Ít nhất di mẫu cũng cho con biết chứ !
Dường như hối hận vì thái độ lạnh nhạt của mình, bà đi quay đi, không trả
lời vào câu hỏi. Bả nói lảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.