MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 479

tráng niên chứ không phải của một người tu hành đã có tuổi.
Matahachi giật mình:
- Ngươi là ai ?
- Không cần nói tên ... Hãy trả lời câu ta hỏi:
Hộp này ngươi lấy ở đâu ?
- Không ở đâu cả. Ta vẫn mang trong mình từ trước.
- Nói láo ! Ngươi không thú nhận hả ?
Matahachi ra vẻ ngây thơ:
- Thú nhận cái gì ?
- Ngươi không phải là Kojiro !
Câu nói vừa dứt, cây thiền trượng đã vụt đánh véo một cái. Tránh không
kịp, Matahachi bị trượng đập trúng, ngã lăn quay. May không trọng thương,
hắn bật dậy cắm đầu chạy.
Du tăng đuổi, nhặt gậy phóng theo. Chiếc thiền trượng lướt qua tai hắn rớt
xuống đất. Matahachi kinh hãi, gia tăng cước lực. Hắn cứ chạy như thế,
chạy thục mạng, chẳng biết phương hướng trời đất gì nữa. Đằng sau, nhà sư
đuổi theo phóng gậy liên tiếp. Theo những ngõ hẻm ngoằn ngoèo, may mắn
hắn mấy lần tránh được chiếc gậy phóng tới.
Đến một chỗ cỏ rậm cao, nhà cửa thưa thớt, quay lại nhìn không thấy ai,
hắn mới liều ngồi xuống thở dốc. Matahachi bị một phen vừa mệt vừa sợ.
“Ghê quá ! Cây trượng thật lợi hại. May nhờ mấy cái hẻm mình mới tránh
được. Chẳng biết tên hòa thượng giả đó là ai, có thù gì với mình. Thời buổi
này, quả không còn biết tin ai nữa !”.
Matahachi khát quá. Bả vai đau, hắn đưa tay nắn, không thấy có triệu chứng
gì gãy xương, chỉ ê ẩm, chắc bầm bắp thịt vai thôi. Mừng thầm, hắn đi sâu
vào trong ngõ, chú ý tìm nước. Gặp cái giếng lộ thiên, thành xây đá ong cao
tới bụng, lại sẵn gầu để gần, hắn thả gầu xuống múc nước uống một hơi rồi
lấy nước vã vào mặt.
Mồ hôi nhễ nhại, nước lạnh làm hắn rùng mình khoan khoái. Đã khát,
Matahachi ngồi nghỉ, dựa lưng ngay vào thành giếng. Nhìn lên trời, sao
thưa lấm tấm. Sương chiều tan từ bao giờ. Mảnh trăng thượng tuần nhô lên
khỏi đầu hồi căn nhà gỗ, chiếu ánh sáng mờ đục trên mái ra. tồi tàn vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.