MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 482

Không nghe đáp. Chỉ thấy tiếng nhạc khánh mơ hồ kêu lanh canh như giọt
nước rơi vào vại sành.
- Ồ, ai như Akemi ! Phải Akemi không ?
- Ai đấy ?
- Matahachi. Nàng không nhận được tiếng ta sao ?
- Ồ, Matahachi. Thúc thúc đi đâu thế ?
- Nàng làm gì trên ấy. Sợ chó hả.
- Không !
- Vậy xuống đi.
Ở trên cây, Akemi đưa mắt nhìn bốn phía. Trăng suông mờ mờ. Cây cỏ chỗ
nào cũng như phủ đầy sương khói, nhưng trong những bụi rậm ở ven đường
dẫn đến miếu, giá có ai ẩn nấp thật khó mà biết.
- Thúc thúc đi đi. Đừng đứng đấy, nó thấy. Nó đang tìm tiểu nữ.
- Nó là ai ?
- Một người thúc thúc không biết đâu. Năm ngoái nó giúp tiểu nữ nhưng
tiểu nữ không ngờ nó làm thế chỉ để lợi dụng. Nó hành hạ tiểu nữ đủ điều.
Không chịu nổi tiểu nữ phải trốn đi.
- Ai ? Toji hả ?
- Không phải. Người đó thì tiểu nữ chả sợ. Ối ! Kìa, nó đã tới kia kìa
...Chạy đị..Thúc thúc chạy đi ...Nó thấy thì khốn.
Akemi rối rít, luống cuống. Từ trên cây tiếng nhạc khánh vang xuống nhanh
và rõ mồn một:
lanh canh, lanh canh ...rồi bỗng ngưng hẳn. Có lẽ nàng đã tìm cách buộc
chặt chùm khánh nhỏ vào tay áo.
- Đừng sợ ! Sao phải chạy ? Ta không bảo vệ được nàng ư ?
Vừa khi ấy, một bóng đen hiện ra trên đường hẻm. Matahachi mặc kệ
Akemi trên cây, xốc kiếm xăm xăm đi tới.
- Ai ?
Tiếng hét đồng thanh cùng thoát ra một lúc trên cửa miệng hai người. Bóng
đen vừa tới nhìn lưỡi kiếm tuốt trần còn dính máu trên tay Matahachi, hỏi
lớn:
- Ngươi là ai ? Muốn gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.