MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 623

khởi lòng người thiếu nữ. Trèo được một quãng, Jotaro thấy tay Otsu vịn
trên vai nó càng lúc càng nặng. Quay lại nhìn, Otsu xem chừng không kham
nổi nữa. Dưới ánh trăng, da mặt nàng nhợt nhạt. Nàng thở hổn hển:
- Gi ...Jotaro ...
Cây gậy rời khỏi tay, Otsu ngã chúi xuống vệ đường, mặt úp sấp. Đến khi
Jotaro đỡ được Otsu dậy, một dòng máu từ khóe miệng nàng chảy ra, đen
sẫm trên khuôn mặt trắng bệch. Thằng bé lo sợ cuống quít:
- Cô Otsu ! Cô làm sao thế ?
Nó lấy tay quệt máu:
- Cô thổ máu rồi đây này ! Trời ơi ! Em đã bảo cô đừng đi mà ! ...
- Jotaro ...Jotaro ...để cô nằm ...
Nói xong, mắt nhắm nghiền. Jotaro cuống cuồng, lấy tay đập vào lưng
Otsu.
- Cô Otsu ! Tỉnh dậy đi ! Tỉnh dậy đi !
Otsu lờ đờ mở mắt. Trên đôi môi tái nhợt, phác một nụ cười héo hắt. Jotaro
cúi xuống gần mặt nàng:
- Cô muốn gì không ?
Otsu không nói, mắt mở trừng trừng, nụ cười như đóng băng lại trên môi.
Trong cơn hôn mê, nàng tưởng trông thấy một cảnh gì tươi đẹp lắm ở xa tít,
bên kia một con sông sương khói phủ mờ mờ. Đột nhiên cảnh sông biến
mất, Otsu giật mình vẳng nghe tiếng Jotaro hỏi:
- Cô uống nước nhé ?
Otsu khẽ chớp mắt. Jotaro gỡ ống tre đeo bên sườn ra, nhưng thật không
may, trông ống không còn một giọt nước. Nó để túi hành trang trên cỏ, đặt
đầu Otsu lên, rồi bảo:
- Cô nằm tạm đây, em đi kiếm nước.
Jotaro lắng tai nghe. Hình như có tiếng suối róc rách. Nó xách ông đi về
phía ấy, quả nhiên chẳng bao lâu thấy một dòng suối nhỏ lẩn trong các bụi
cây cành lá rậm rạp.
Dòng nước trong veo đổ lên những viên sỏi tròn, trắng phau, đến một chỗ
phẳng chảy tràn ra thành vũng. Mặt nước long lanh in màu nền trời xanh
bạc, trong và sáng vô cùng, đẹp hơn cả nền trời chính thức ở trên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.