MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 625

đến gần đôi môi tái nhợt và mím chặt của Otsu. Hắn khẽ gọi, giọng run run
vì xúc động:
- Otsu ! Hãy tỉnh dậy ! Nước đây !
Đôi mắt Otsu hé mở. Nàng uống thong thả từng ngụm nhỏ. Nước mát khiến
nàng rùng mình nhưng cũng làm nàng dễ chịu hơn trước. Jotaro quỳ gối bên
hai người, nói:
- Cô Otsu ! Thầy em đấy ! Thầy em đương cho uống nước chứ không phải
em đâu! Miyamoto Musashi đấy, cô có biết không ?
Trên đôi mắt lạc thần, giờ đây đã thấy có chút sinh khí. Hai giọt lệ long lanh
trên khóe mắt chảy dài xuống đôi má gầy. Nàng khẽ gật đầu xác nhận.
Jotaro mừng rỡ vô cùng:
- Thầy ! Cô Otsu nhớ thầy hết sức. Cô bỏ cả ăn cả ngủ, nhất định đòi đi gặp
thầy, con khuyên can thế nào cũng không nổi. Thầy bảo cô ấy đi chứ con
không thể nào làm được nữa.
- Lỗi tại ta. Để ta khuyên nàng. Bây giờ con hãy đi chỗ khác chơi một lát để
ta nói chuyện với Otsu, được không ?
- Sao vậy thầy ? Con ngồi đây không được à ?
Otsu đưa mắt nhìn Jotaro. Nhìn ánh mắt cầu khẩn ấy, lòng Jotaro mềm hẳn
lại.
Đối với thầy, đôi khi Jotaro còn tỏ ra bướng bỉnh ; nhưng với Otsu, nó
không bao giờ từ chối nàng điều gì, ngay cả điều nó không hiểu rõ.
Jotaro chống tay đứng dậy:
- Vậy con ra ngoài mỏm đá đằng kia, khi nào thầy nói chuyện xong thì gọi
con.
Thằng bé đi rồi, cả hai cùng cảm thấy bẽn lẽn và bối rối. Otsu mệt nhọc dựa
lưng vào gốc cây, mắt e thẹn nhìn xuống đất. Nàng vốn nhút nhát, cơn bệnh
lại càng tăng thêm tính nhút nhát cố hữu ấy. Thấy Otsu không tỏ ra thân
mật, Miyamoto Musashi ngượng, quay mặt lên nhìn trời. Hắn không biết
nói gì và cũng không biết bắt đầu ra sao nữa. Từ sau cái đêm mưa gió, Otsu
một mình trèo lên cây đại bách ở sân chùa Shippoji giải thoát cho hắn,
Miyamoto Musashi đã lờ mờ hiểu nàng yêu hắn. Mối tình u uẩn đó ấp ủ
trong năm năm qua ngày càng bền chặt khiến hắn không thể nào không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.