MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 66

hay bất kỳ tối nào khác. Nhưng sư cụ không nghĩ vậy. Người phải lo việc
thế tục lại không đủ uy đức làm cho họ nể và giúp đỡ cho nên người thấy có
bổn phận phải chăm sóc đội trưởng.
Và Takuan nhẹ nhàng vỗ vai Otsu:
- Sư cụ là người đã cưu mang con, tất nhiên con phải đền đáp. Mọi người
đang đợi... Thôi, con lên chùa đi.
Otsu bất đắc dĩ đứng dậy. Mắt còn ngân lệ, nàng ngập ngừng nói:
- Con sẽ đến đó, nhưng thầy phải ở lại với con.
- Ta không thấy trở ngại. Có điều thằng “râu bàn chải” ấy chẳng ưa gì ta,
mà mỗi khi thấy nó, ta chỉ muốn bảo thẳng vào mặt nó là bộ râu nó làm ta
phì cười. Thật trẻ con, nhưng có những người làm ta có cảm giác như vậy !
- Con không muốn đến đó một mình.
- Sư cụ cũng ở đó mà !
- Vâng, nhưng mỗi khi con đến người lại bỏ đi.
- Hừ, vậy không tốt. Thôi để ta cùng đi với con. Bây giờ ra rửa mặt đi.
Khi Otsu lên đến chùa, viên đội trưởng đã ngà ngà say. Thấy nàng, nét mặt
hắn tươi hẳn lên. Hắn sửa lại vành mũ lệch và đòi chuốc thêm rượu. Nhưng
niềm vui của hắn không trọn vì có Takuan ngồi thu lu ở góc phòng, đầu cúi
xuống đọc mãi miết một cuốn sách đặt trên đùi.
Cho đó chỉ là một chú tiểu vô danh trong chùa, viên đội trưởng hất hàm,
sẵng giọng:
- Này chú kia !
Takuan vẫn chăm chú đọc. Otsu phải lấy khuỷu tay hích làm hiệu, nhà sư
mới chậm rãi nhướng mắt:
- Đội trưởng gọi bần tăng ?
- Ừ, ta không cần ngươi. Đi chỗ khác.
Takuan làm bộ ngớ ngẩn:
- Bần tăng ngồi đây không phiền gì mà !
- Vậy hả ? Ngươi không cho là phiền hà ?
- Không ! Không phiền gì ! Nói xong, Takuan lại cúi xuống đọc sách.
- Nhưng ta, ta thấy phiền ! Hắn cao giọng. Có người đọc sách ngồi bên, ta
uống rượu mất ngon !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.