- Không ! Thiếp không bao giờ hối hận !
Thiếu nữ mặt ửng đỏ, gục đầu, lấy tay bưng mặt. Cử chỉ ấy cùng những
rung động nhẹ của đôi vai nàng, tất cả đều như gào lên một sự thật:
“Lòng thiếp thuộc về chàng, chàng không biết ư ? Thiếp là của chàng chứ
chẳng phải của ai hết”.
Tiếc đã lỡ lời, Miyamoto Musashi quàng vai Otsu tha thiết. Mấy ngày nay,
nhìn ánh sáng đùa giỡn trên thân hình người thiếu nữ, ban đêm dưới ngọn
đèn mờ lay động, ban ngày dưới ánh dương quang lộng lẫy, nhìn làn lông tơ
lấm tấm mồ hôi, hắn nghĩ đến một bông sen mới nở còn ướt sương mai.
Trong quán trà, chỉ nằm cách nhau một tấm bình phong mỏng, hắn đã ngửi
mùi hương từ mái tóc người thiếu nữ bay ra phảng phất lẫn với mùi da thịt
nồng ấm. Giờ đây, tiếng thác đổ ngoài kia khích động hắn vô cùng. Mạch
máu hắn chảy mạnh. Miyamoto Musashi cảm thấy nhộn nhạo khác thường,
bèn bỏ ra xa, đến gần chỗ nước chảy, ngồi khuất trong đám cỏ cao.
Được một lúc, Otsu cũng tới bên, ôm gối hắn và ngước mắt nhìn bộ mặt
đăm chiêu thoáng chút hốt hoảng của người yêu.
- Giận thiếp đấy ư ? Nếu có điều gì không phải, cho thiếp xin lỗi.
Miyamoto Musashi không đáp. Mặt hắn đanh lại, cố làm ra vẻ nghiêm
trang. Otsu bỗng ôm lấy cổ hắn ghì chặt. Mùi hương của thiếu nữ và cử chỉ
nồng nàn ấy khiến Miyamoto Musashi ngây ngất. Hắn không còn tự chủ
nổi, ôm chặt lấy Otsu và đè nàng xuống cỏ.
- Otsu ! Otsu !
Nhưng Otsu vùng vẫy, cố thoát khỏi vòng tay lực lưỡng của hắn.
- Đừng ! Đừng ! Musashi, chàng mà cũng thế ư ?
Lệ ứa ra hai bên khóe mắt, tiếng nức nở và nét mặt van lơn của người thiếu
nữ làm Miyamoto Musashi sửng sốt. Hắn bỏ Otsu ra. Nàng kinh hãi chạy về
lều.
Một chiếc túi nhỏ đựng đồ trang sức từ tay áo Otsu rớt xuống đất nằm trên
cỏ, bên một cánh hoa nhàu nát. Miyamoto Musashi đăm đăm nhìn cái túi,
thảng thốt:
- Ta đã làm gì ? Ta đã làm gì Otsu ?
Xấu hổ và hối hận tràn ngập lòng người trẻ tuổi. Hắn bị lạc hướng và có