nữ hoặc thiếu niên nào có hình dạng như Musashi mô tả.
Gonnosuke bảo bạn đồng hành:
- Còn một căn nữa ở cuối xóm. Gia đình này vừa làm nghề trồng rẫy vừa
săn thú.
Nếu không có tin gì khác thì đêm nay ta đến phải ngưng. Quanh đây không
còn ai để hỏi thăm nữa.
- Đa tạ bằng hữu đã nhọc công. Nếu không ai biết hay nghe nói gì thì chắc
chúng không dẫn qua đây rồi.
- Có gì mà nhọc công. Đi bộ tại hạ không ngại, đi cả đêm cũng chẳng sao.
Có điều không biết đường hướng gì mà cứ đi thì thật vô ích.
- Đúng thế.
- Hai người đó với các hạ liên hệ ra sao ? Thân thuộc, bạn bè hay nô bộc ?
- Họ là những người thân nhất của tại hạ.
Thấy Musashi đáp lửng lơ, Gonnosuke cũng không hỏi thêm. Cả hai yên
lặng đi dưới ánh đuốc. Mặc dầu gió đã dịu hơn trước nhiều nhưng ngọn lửa
vẫn chiếu ánh sáng bập bùng đỏ quạch lên những cành cây khiến chúng
trông như những cánh tay của những hình thù quái dị đang múa may trong
đêm tối.
Musashi muốn biết thêm về kỹ thuật sử côn của người nông phu nhưng
không tiện hỏi. Buổi sơ kiến hắn không muốn tỏ ra tò mò quá. Hắn tự nhủ
“Thôi để chờ dịp khác. Thế nào ta cũng phải tìm hiểu mới được. Một kỹ
thuật trác tuyệt như vậy mà mình không học hỏi thì thật đáng tiếc !”.
Đã đến cuối xóm. Gonnosuke chỉ căn trại nằm khuất sau một bụi tre cao,
những gốc tre lớn bằng bắp chân lá rậm xào xạc và thân tre cọ vào nhau kẽo
kẹt.
- Đến nơi rồi. Các hạ đứng đây để tại hạ vào hỏi thì hơn. Họ biết tại hạ nên
không nghi ngờ gì, có thể cho mình tin tức tốt.
Gonnosuke đi vào con đường đất nhỏ. Lát sau nghe tiếng gã đập cửa. Khi
cầm đuốc đi ra, trông gã có vẻ vội vàng hơn trước. Gã nói:
- Người chồng không biết gì, nhưng vợ hắn cho một tin chắc các hạ phải hài
lòng.
Dáng điệu và lời nói của Gonnosuke khiến Musashi bồn chồn. Hắn nhướng