lên như bò bị chọc tiết. Rồi một thân người đổ xuống bất tỉnh.
Musashi giơ tay áo quệt mồ hôi. Hắn tra kiếm vào vỏ, đến bên mẹ
Gonnosuke đỡ bà ngồi dậy. Mắt bà lão như lạc thần.
- Tại hạ chém đằng sống.
Musashi ôn tồn nói. Bà lão dường như không hiểu, ngước nét mặt đần độn
lên nhìn hắn.
- Gonnosuke chắc chỉ bị thương xoàng, không can gì. Lão bá đến gọi cho
tỉnh để tại hạ đi lấy nước.
Nghe Gonnosuke bị thương xoàng, bà ngạc nhiên. Lết đến gần, sờ tay con,
mạch vẫn còn đập, áo không dính máu, bà mừng rỡ cuống quít vừa lay vừa
gọi. Lát sau, Gonnosuke tỉnh dậy. Mắt lờ đờ, gã nhìn Musashi, lẩm bẩm:
- Tại hạ không phải đối thủ của đại hiệp. Đa tạ đã lưu tình ...
Musashi nắm tay Gonnosuke không đáp. Lát sau mới vạch áo ngoài, chỉ
một vết đỏ bầm trên ngực mà nói:
- Nếu không nhanh mắt, tại hạ cũng ra người thiên cổ rồi.
Đoạn nhìn bà mẹ, hỏi:
- Sao lão bá biết mà cảnh giác Gonnosuke hắn đã để hông cao quá.
- Già không hiểu võ công, nhưng thấy nó dồn hết tâm lực vào việc giữ cho
kiếm khỏi bổ xuống đầu thành ra không tiến thoái được. Nếu biết hạ thấp
hông trái xuống một chút, lưỡi kiếm sẽ tuột đi theo chiều cây côn và đầu
côn tự nhiên bung ra đập vào ngực đối thủ, già bèn bảo nó ...
Musashi gật đầu. Hắn đã học được một kinh nghiệm bổ ích. Trong cuộc
viễn du vào biên giới của sự sống và chết vừa qua, lời cảnh giác của bà mẹ
Gonnosuke hiển nhiên chẳng phải là một lời phù phiếm.
CHƯƠNG 56
CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ
Vết thương ở ngực Musashi bây giờ tím bầm, tay hắn cử động hơi khó.
Vận khí thấy huyết mạch vẫn điều hoà, hắn không quan tâm lắm, nhưng
không muốn la cà ở dọc đường hỏi tin tức về Jotaro và Otsu nữa mà đổi ý
theo hướng đông rẽ sang quan lộ đi Shimosawa. Ở đấy, nếu vết thương có
biến chứng gì cũng dễ trị.
Shimosawa là một trấn lớn bên bờ hồ Suwa, dân cư khá đông, nổi tiếng về