được dành phục hưng môn phái, trốn đi cùng với ả Giang hồ chủ nhân quán
Yomogi. Không ngờ bây giờ gã sa đọa đến thế, trở thành quân cường đạo
mai phục chỗ vắng vẻ để bóc lột người lương thiện.
Sự trụy lạc của con người bất giác khiến Musashi bi thương vô hạn. Hắn lắc
đầu:
- Tệ quá ! Thôi bà ra săn sóc hắn đi. Nếu biết là chồng bà, ta đã chẳng nặng
tay.
Oko vực Toji vào phòng múc nước lau mặt và buộc những vết thương. Gã
lờ đờ mở mắt, môi mấp máy như muốn nói điều gì. Oko ghé tai gã thì thầm:
- Đấy là Takezo. Bây giờ hắn đã đổi tên là Musashi ...
Mắt Toji bỗng trợn ngược, hai bàn tay nắm lại. Máu ở vết thương ứa ra
thấm ướt cả lần vải buộc.
Oko bước ra khỏi phòng, khép cửa. Musashi ngồi ở một góc nhà ngoài, nét
mặt đăm chiêu tư lự.
Mụ thu vội những mảnh chén bát vỡ, kê bàn ghế cho ngay ngắn chút đỉnh,
gây lại bếp lửa, đặt bình rượu lên hâm rồi mời Musashi:
- Tình cờ gặp cố nhân, chú ở lại uống chút rượu.
Musashi thoái thác, nói đã uống ở ngoài quán rồi nhưng Oko khẩn khoản:
- Lâu lắm, có lẽ đã bảy tám năm nay rồi đấy nhỉ ! Từ khi rời khỏi đồi Ibuki
đến nay không gặp, ta vẫn thường hỏi thăm. Bây giờ chú đổi tên và thành
danh rồi, còn nhớ gì đến người cũ !
Câu nói ngụ ý trách móc khiến Musashi hối hận. Hắn cầm bát rượu uống,
lòng như lắng xuống và tha thứ hết.
- Không ! Tại hạ vẫn không quên những kỷ niệm cũ.
Cơn gió mạnh nổi lên. Căn nhà tuy đã đóng kín cửa mà gió vẫn luồn vào
theo khe vách hở làm lung lay ngọn đèn, kéo theo mùi rêu ẩm ướt.
- Tiện nữ Akemi, chú có gặp nó đâu không ? Đã lâu lắm ta chẳng được tin
gì của nó.
- Tại hạ không gặp, nhưng theo lời Matahachi thì dường như cả hai người
cùng có ý định đi Edo lập nghiệp, sau đó không biết vì chuyện gì, Akemi
mang hết tiền bỏ trốn ...
Oko đăm đăm nhìn ngọn lửa: