vào nhau dưới ánh trăng suông. Bóng Daizo cũng mất hút. Dưới chân gò,
con đường mòn vẫn ngoằn ngoèo, từ đâu đến và dẫn đi đâu Jotaro cũng
không biết. Phân vân một lúc, nó đánh liều cứ leo lên gò, may ra ở chỗ cao
sẽ tìm được phương hướng.
Mới được mươi bước, Jotaro khựng lại ngay núp vào trong bụi rậm. Vì nó
vừa thấy bóng Daizo trên đỉnh gò. Ông ngồi lên một cái rễ nổi cao khỏi mặt
đất, đang hút thuốc.
Jotaro nín thở. Tẩu thuốc ấy xác nhận danh tính của ông. Không còn nghi
ngờ gì nữa. Đúng là Daizo. Nông dân thời đó làm gì có thuốc lá mà hút vì
thuốc lá được coi là một loại xa xỉ phẩm. Nước Nhật bấy giờ chỉ mới trồng
được một ít thuốc, bán ra rất đắt.
Đến như ở Kansai là vùng giàu có mà cũng ít người dám bỏ tiền mua hút.
Ngay Date Masamune, lãnh chúa vùng Mutsu thịnh vượng, mỗi khi hút
thuốc, gia nhân cũng phải ghi vào sổ rành mạch để theo dõi sự tiêu thụ:
“Sáng:
ba cối; chiều:
hai cối; tối:
một cối”. Ngoài vấn đề đắt đỏ ra, thuốc lá còn không được thông dụng vì
độc tính của nó.
Những người không quen, khi hút dễ bị nhức đầu, nôn mửa. Mặc dầu ngửi
thơm, thuốc lá bấy giờ bị coi như ma túy và xếp vào hàng độc dược.
Jotaro biết Daizo nghiện thuốc lá. Ông ta ưa dùng xa xỉ phẩm nhưng ông
giàu, hút gì mà chả được. Có điều ông đến đây với mục đích gì giữa lúc tối
tăm, lại phải trá hình là một kẻ nhà quê đi nhặt củi thì nó không thể nào
đoán ra. Tuổi còn trẻ, với tính tò mò cố hữu, Jotaro không thể nhịn được.
Nó bò đến gần, mở banh mắt ra nhìn.
Hút xong cối thuốc, Daizo thong thả đứng dậy, xắn tay áo đi vòng ra phía
sau cây tùng. Khi trở lại, ông cầm một cái mai. Daizo lấy cái mai ở đâu
không biết, nhưng Jotaro thấy ông tỳ tay lên cán mai đứng một hồi lâu nhìn
xung quanh dường như muốn ghi nhận tất cả những chi tiết của cảnh vật
trong óc. Đoạn ra vẻ vừa ý, ông đến một chỗ ở phía bắc gò, gạt hết lá khô
cùng cành gãy sang một bên rồi bắt đầu đào. Hì hục một lúc, Daizo đã đào