những nút buộc bị long. Musashi đôn đáo chống chỗ này, che chỗ kia. Trời
tối, hắn quên cả thắp đèn và không hiểu Sannosuke đi đâu.
Lo lắng, tức giận làm hắn bồn chồn khó chịu. Mãi khi trời tối mịt và gió
tạm yên, hắn mới mang đồ nguội ra ăn và ngồi nghỉ.
Qua một đêm dài thao thức, nghe mưa gió bên ngoài ào ào như trút giữa
những lằn chớp sáng rực và những tiếng sét vang dội bốn bề, tâm trạng của
Musashi khi bị treo trên cành đại bách hơn mười năm trước lại hiện về.
Trước sức mạnh vô cùng của vũ trụ, còn người thật nhỏ bé, bất lực. Và hắn
liên tưởng đến Sannosuke, đến Jotaro, đến Otsu, những con người cô thế.
Hắn mong cho trời chóng sáng.
Hôm sau, dưới bầu trời xám đục, mưa đã ngớt nhưng gió vẫn còn mạnh.
Qua khe cửa, Musashi nhìn ra ngoài, giật mình vì cảnh vật đổi khác hẳn:
chỗ nào cũng mênh mông trắng xóa. Đây đó vài ngọn tùng rạp đầu xơ xác.
Khoảng đất phía xa do hắn và đồ đệ khổ công cuốc xới, đắp bờ bị nước tràn
ngập không còn dấu tích. May mà căn lều hắn dựng ở đồi cao và khá vững,
chứ nếu không, chắc cũng bị nước cuốn đi rồi.
Tới trưa, chẳng thấy Sannosuke đâu, Musashi càng bồn chồn lo lắng.
- Thầy ! Thầy ! Con đã về !
Tiếng đồ đệ gọi từ phía đường mòn theo gió đưa đến khiến Musashi mừng
rỡ hết sức. Trông ra, thằng bé đầu đội nón nan, mình khoác tơi lá, đang dẫn
ngựa đi trên sườn đồi phía bên kia suối. Trên lưng ngựa chất hai, ba giỏ tre
đậy kỹ. Dường như nó đang tìm cách lội qua suối.
Bấy giờ Musashi mới sực nhớ đến con ngựa và không ngờ Sannosuke đã
lấy ngựa cưỡi đi từ bữa trước, lúc chưa bão.
Hắn bắc loa tay kêu lớn, gọi thằng bé:
- Khoan ! Đứng đó ! Để ta sang giúp !
Nói đoạn, vớ vội cuộn dây chão đeo vào người, băng ra suối.
- Đây ! Phía này thầy !
Sannosuke miệng gọi, tay vẫy rối rít:
- Chỗ này nhiều đá lớn dễ đi, con biết.
Musashi buộc một đầu dây vào gốc cây bên này suối rồi cầm đầu kia lội
sang. Đến nơi, hắn buộc đầu dây ấy vào một gốc cây khác, đồng thời cột