- Xin tha lỗi, gia nhân không biết làm kinh động đến tôn khách. Đó chỉ là
một đứa trẻ trong xóm.
- Trẻ trong xóm ? Nó đến dò xét gì vậy ? Có chắc không hay là gian tế đấy
?
- Chắc. Thằng bé đó tên là Sandou. Nghe nói trước tổ phụ cũng là kiếm sĩ
nên cứ thấy ai là kiếm sĩ thì thập thò nhìn ngó vì nó cũng muốn được như tổ
phụ.
Sado gật gù:
- Trẻ con tò mò là sự thường, lão huynh đừng chấp. Nếu đúng thế thì gọi nó
đến cho nó vài cái bánh. Biết đâu chẳng phải là đứa trẻ có khả năng, tập
luyện nên người được.
oo Sannosuke vào bếp ném chiếc túi vải đến trước mặt mụ giữ kho:
- Mụ đổ kê vào đấy để tôi còn mang về, trời sắp tối rồi.
- Á ! Thằng này trịch thượng quá ! Mày làm như chúng tao nợ mày ấy.
- Đừng thấy viện chủ thương, cho mày ăn mà hỗn láo. Muốn xin cái gì thì
phải nói cho có lễ phép.
Gã đầu bếp phụ họa.
- Tôi đâu có xin, tôi mua mà ! Tôi trả tiền bằng chiếc hộp quý cha tôi để lại
và đã trao cho viện chủ rồi.
- Cha mày làm phu giữ ngựa mà để lại cho mày đồ quý gì ?
- Can dự gì đến chú ? Có đong kê đổ vào đấy hay không thì bảo. Viện chủ
bảo tôi xuống đây lấy kê chứ không xin của chú.
Gã đầu bếp cười hinh hích:
- Thằng bé này hay giận quá ! Ừ, rồi chúng ta đổ kê vào bị cho. Nhưng này,
ta hỏi thật, sao mày lại phải đem tiền của cha mày đi nuôi cái thằng khùng
ấy ? Hai đứa đào xới thửa đất ấy thì trồng cấy gì được ! Tìm vàng hả ?
Sannosuke tức giận đứng sững, không nói được lời nào. Thấy có con cóc ẩn
mình trong góc bếp, nó vồ lấy ném cái bốp vào mặt gã vừa nói rồi định
quay đầu chạy.
Nhưng ngay lúc đó, lão viện chủ bước vào. Ông nắm vai thằng bé.
Sannosuke sợ hãi giằng ra.
- Đừng sợ, ta đã nghe hết. Mụ già và gã kia không được trêu chọc nó nữa.