MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 92

bằng. Thầy nghĩ sao ?
- Hà ...hà ...Để ngươi lấy đầu nó hả ? Không đời nào ! Chùa chỉ nhận làm
tang lễ, đâu có bao giờ giết người, giao xác hay giao một phần nhục thể cho
người khác ! Vậy còn ra thể thống gì nữa ? Hà ... hà ... ngươi nghĩ xem, làm
thế còn ai dám lên chùa tụng niệm mà chư tăng còn ai được đồng xu nào
nữa ?
Ngay cả trong tình trạng như vậy mà Takuan vẫn không ngớt trêu trọc “Râu
bàn chải”. Nhưng nói xong, ông vội vã quay lại trước mặt dân làng và
nghiêm giong:
- Xin quý thí chủ xét cho kỹ, bây giờ ta phải làm gì ? Hay ta treo nó trên
cây đại bách vài ngày, mặc cho gió mưa vùi dập, quạ sẽ đến mổ mắt nó.
Qúy thí chủ nghĩ sao ?
Trước ý kiến quá tàn bạo, ai cũng rùng mình, nhưng chẳng ai dám phản đối.
Chỉ có Cụ Osugi lên tiếng:
- Ý thầy Takuan rất hay, nhưng lão cho vài ngày chưa đủ. Phải lâu hơn thế
nữa.
Treo nó chừng nửa tháng cho nó thật đói khát để rồi chính tay lão đưa nó về
âm phủ !
Takuan gật đầu:
- Cũng được ! Vậy cứ y thế mà làm !
Rồi Takuan cởi dây buộc Takezo khỏi lan can, lôi hắn đi như lôi một con
vật ra sau chùa, đến bên cây đại bách. Tội nhân đầu cúi gầm, lầm lũi đi
không nói, những vết roi hằn trên da thịt còn rướm máu làm mọi người
động lòng thương hại. Tuy nhiên, trong lúc say sưa vừa mới bắt được tên tội
nhân nguy hiểm, họ vẫn tiếp tay nối thêm dây và hè nhau kéo hắn lên cao
buộc vào cành đại bách lớn nhất.
Bị trói chặt chân tay, treo lủng lẳng trên cây, Takezo trông chẳng khác gì
một hình nhân bằng dạ ướt.
Từ trên núi về chùa, một mình trong gian phòng lạnh lẽo, Otsu cảm thấy
mỏi mệt và buồn vô hạn. Niềm trống trải đối với Otsu không phải là một
điều mới lạ, nhưng sao bữa nay nàng thấy cô đơn hết sức. Chùa đông gia
nhân, tương đối đủ tiện nghi, Otsu vẫn không cảm thấy bình yên như khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.