MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 948

- A di đà Phật ! Đa tạ đại sư.
Uống cạn tuần trà, lão đạo sĩ đứng lên cáo thoái. Takuan nhắc:
- Lão chưa cho bần tăng biết chỗ ở. Tìm được tung tích Jotaro, làm sao bần
tăng thông báo ?
Aoki bấy giờ mới sực nhớ. Nhưng lão ngần ngừ. Bốn bể không nơi nương
tựa, biết rồi sẽ giạt về đâu mà báo trước ! Lắc đầu, lão nói:
- Thôi ! Đại sư bất tất phải nhọc lòng. Nếu gặp con lão, cứ cho nó biết tiện
danh cũng đủ. Nếu nó còn chút tình quyến luyến thì sẽ tìm, bằng không ...
Bỏ lửng câu nói, lão đạo sĩ cúi đầu lẳng lặng, khua gậy bước ra cửa. Takuan
nhìn theo, ái ngại. Gần tám năm mặc áo vải gai, sống đời cô lậu mà lòng
trần chưa dứt, vẫn còn nhiều hư vọng. Cầu đức vô lượng từ bi giải thoát cho
lão.
Ông lấy giấy bút ra, viết vài chữ giới thiệu đến một ngôi thiền tự gần Edo
rồi chạy theo đưa cho lão đạo sĩ, căn dặn ở đấy tới khi gặp Jotaro.
Trở vào bên khay trà, Takuan ngồi trầm ngâm cho đến tối. Trong nhà, bóng
đêm sập xuống nhanh. Ngọn đèn dầu thông leo lét không soi sáng hết gian
nhà cỏ.
Chợt có hai nông dân hớt hải khiêng một đứa trẻ đến đặt trước thềm. Thằng
bé trạc mười bốn mười lăm, nằm thiêm thiếp. Takuan ngạc nhiên chạy ra:
- Thằng bé này là ai ?
- Nó ở đây với một hiệp sĩ chúng tôi vẫn thường gọi là Musashi đại hiệp.
Không hiểu sao lại nằm bất tỉnh trong miễu trắc với một đứa nữa.
- Thế đứa ấy đâu ?
- Còn ngoài miễu.
- A di đà Phật ! Vậy phiền các bác lại ra đó khiêng nó về đây ta coi thế nào.
May ra còn cứu được !
Hai nông dân hối hả chạy đi. Takuan bế xốc Sannosuke vào nhà đặt nằm
trên chiếu. Sờ thân thể còn nóng và mạch vẫn đều hòa, ông lấy nước lã vã
lên mặt. Lát sau nó tỉnh. Vừa khi ấy, hai nông dân kia cùng dìu được Jotaro
đến cửa. Jotaro khỏe hơn nên không đến nỗi ngất lâu như Sannosuke,
nhưng nhất thời chẳng khác gì người mất trí. Nó ngơ ngác nhìn Takuan.
Nhà sư hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.