MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 95

- Con không muốn đến hả ? Con không thích hay sao ? Nhiều người khác
chắc không ngần ngại gì mà không nhảy vào ngay đấy !
- Không phải thế ... nhưng chỉ vì ...
- Không nhưng gì hết. Cô đi sắp xếp quần áo ngay đi !
- Ồ, đi ngay à ? Con nghĩ nên đợi ít lâu thì hơn.
- Đợi gì ?
- Đợi Matahachi về.
- Không được ! Nhất định không được !
Giọng bà đanh lại, không cho cãi.
- Để cô một mình, cô nghĩ đến những đứa khác hả ? Bổn phận tôi phải trông
nom cô. Tôi sẽ dạy cô chăn tằm, làm công việc đồng áng, may vá thêu thùa
và giữ phong cách con nhà chứ !
Otsu phân vân không biết phản đối ra sao. Hai bên thái dương nàng nóng
rần rật.
Chuyện Matahachi làm lòng nàng đau thắt. Nàng sợ. Nàng sợ bất cứ lời nói
gì cũng sẽ tăng thêm nỗi đau đớn ấy và làm nàng bật khóc.
Không để ý gì đến nỗi phiền muộn của Otsu, cụ Osugi tiếp theo, ngạo mạn:
- Còn chuyện nữa, ta vẫn không rõ rồi sư bác sẽ xử thằng Takezo ra sao,
nên muốn con để mắt canh chừng nó cho đến khi nó chết hẳn. Cả ngày lẫn
đêm. Nhất là về đêm vì ta nghi chúng nó đồng lõa với nhau quá !
- Vậy bà vẫn để con lưu lại đây chứ ?
- Ừ, tạm thời thôi. Không lẽ bắt cô phân thân ra được à ! Khi thấy nó chết
hẳn rồi, cô mang quần áo lại ngay nhà ta, nghe chưa ?
- Dạ.
- Nhớ kỹ đấy !
Đoạn bà hối hả bước ra khỏi phòng.
Ngay lúc đó có bóng người thấp thoáng bên song cửa. Rồi một giọng đàn
ông gọi khẽ:
- Otsu !
Tưởng Takuan, nàng chạy vội ra, nhưng vừa đến bên cửa thì dừng ngay lại.
Người đứng ngoài là “Râu bàn chải”. Hắn thò tay qua cửa sổ nắm chặt lấy
tay nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.