đời ngang tàng không câu thúc. Nhân qua địa phận thôn Makazuki, thế nào
lại gặp cụ Osugi cùng đi với hai gia nhân. Bà không nhận ra em, em đi sau
nghe lỏm chuyện họ trao đổi với nhau, biết bà đang lập kế bắt người. Khả
nghi họ định bắt cô vì đã lâu không nhận được tin tức gì của cô cả, em theo
dõi. Quả nhiên đúng.
- Rồi em giấu cụ Osugi ở đâu ?
- Trong hốc đá gần ngôi miếu cô bị bắt hôm qua.
Nhìn ngọn lửa, Otsu thấy lòng mềm hẳn lại. Cụ Osugi tuổi đã cao, lại mắc
chứng phong thấp, chắc bà vừa lạnh vừa đói. Dù bà đối xử với nàng ra sao,
nàng cũng không thể nhẫn tâm để bà trơ trọi trong hốc đá ẩm ướt như thế
được. Lòng thương xót kẻ thế cô, yếu đuối khiến nàng quên hết thù hận.
- Sao hôm qua lúc đi ngang miếu, em không thả bà ấy ra để bà về làng ?
- Không được. Bà sẽ làm phiền cô mãi.
Otsu lắc đầu:
- Tội nghiệp ! Đêm lạnh thế này ... Cô không đành lòng. Em nhẫn tâm quá !
Bên ngoài, vừng đông vừa rạng. Otsu sửa lại mái tóc và y phục rồi hỏi
Jotaro:
- Quanh đây có dòng suối nào không em ? Cô muốn kiếm chút nước uống.
- Có con suối nhỏ nhưng khá xa. Cô cứ ngồi đây, em đi lấy nước, nếu tiện
sẽ tạt vào xóm mua chút gì ăn đỡ dạ.
Otsu gật đầu. Tuy vậy nàng không nghe lời Jotaro. Nàng đã có chủ ý. Chờ
Jotaro đi khuất hẳn, Otsu dập tắt lửa. Thấy manh chiếu Jotaro để lại, Otsu
cuốn mang theo phòng khi cần đến, hối hả bước ra khỏi lều.
Sáng đã lâu mà trời còn u ám. Phương đông mây xám giăng đầy, cảnh vật
im lìm, ảm đạm như được phủ lên một màu mực loãng. “Có lẽ trời sắp mưa
lớn“, Otsu nghĩ thầm, và hơn lúc nào hết, thấy việc đi cứu cụ Osugi thật là
cấp thiết.
Đến gần ngôi cổ miếu, quả nhiên trời nổi gió to. Bốn bề tối sầm lại tưởng
sắp có bão. Cỏ cây nghiêgn ngả. Một ánh chớp lóe lên sáng rực, tiếp theo là
tiếng sét nổ chát chúa. Otsu giật mình sợ hãi, chạy nhanh vào miếu.
Trong miếu tối om, mùi ẩm mốc xông nồng nặc. Ngại không dám vào sâu,
nàng ngồi gần cửa, co ro. Sấm sét ầm ầm xung quanh, lâu lâu lại có lằn