Tò mò, nàng đến gần gạt cành lá ra, nhìn vào. Bên trong tối như hũ nút.
Định thần một lát, Otsu thấy lờ mờ có bóng người nằm và lắng nghe, hình
như lại có tiếng rên nho nhỏ nữa. Đúng rồi ! Chắc cụ Osugi bị nhốt trong
này chứ không ai khác.
Mừng vô hạn, nàng hét lớn:
- Cụ Osugi ! Cụ Osugi ! Con đây, con đến cứu bà đây !
Tiếng rên ngưng bặt. Không hiểu sao, Otsu lo sợ, gọi rối rít và cố lách mình
qua khe đá. Nhưng khe đá quá hẹp không thể nào làm gì được. Nàng đẩy
mạnh tảng đá, một lần, hai lần. Vô hiệu. Nàng vận toàn lực, tảng đá vẫn trơ
trơ không nhúc nhích.
Tóc Otsu xổ tung. Vừa giận vừa tức, nàng thở hổn hển, trong lòng thầm
trách Jotaro tàn ác. Mưa lại bắt đầu rơi lộp bộp. Mặc. Mặc cho nước lạnh đổ
xuống ướt cả hai vai, chui cả vào cổ vào gáy, lòng bồn chồn, da nàng nóng
ran như lửa đốt. Otsu dùng hết sức đẩy tảng đá ra một cách tuyệt vọng
nhưng chẳng ích gì. Nàng ngồi phệt xuống bùn, nước mắt bi phẫn chảy dài
trên má. Nàng tự hỏi không biết Jotaro đã làm cách nào vần tảng đá lớn này
đến bít cửa hang được.
Đột nhiên Otsu sực nghĩ ra. Nàng lập tức đứng dậy, lựa cành cây dài và lớn
nhất thò vào khe đá ra sức bẩy. Tảng đá hơi nhúc nhích, rồi bỗng “ùm” một
tiếng, nó lăn kềnh ra, văng bùn đất lên tung toé.
Vất cành cây sang bên, Otsu chạy vội vào trong hốc đá, quên cả lau mặt.
Trong góc, cụ Osugi nằm ngay đơ, tay vẫn bị trói và miệng bịt vải. Nước
mưa long tong rỏ từ những khe đá xuống quanh chỗ bà nằm ướt sũng. Otsu
tháo vải bịt miệng và cởi trói cho bà. Tay chân bà lạnh tanh tựa xác cá,
nhưng áp mặt vào gần miệng còn thấy hơi thở nhẹ. Nàng lay mạnh và gọi
tên bà liên hồi:
- Cụ Osugi ! Cụ Osugi !
Không nghe trả lời mà cũng chẳng thấy động tĩnh, Otsu giật tóc mai, vuốt
ngực, hà hơi vào mũi để truyền hơi ấm. Vô hiệu. Cụ Osugi vẫn nằm im
thiêm thiếp.
Ngoài kia trời bắt đầu hửng nắng. Ánh sáng chiếu vào, hốc đá trông rộng
hơn. Otsu thấy đối diện chỗ nàng ngồi một hình người vẽ trên vách đá. Nét