MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 994

Kakubei tỏ vẻ tư lự:
- Có nên đến đó trước hay không ? Xem địa thế ra sao cũng có lợi lắm. Nếu
đại hiệp bằng lòng, ta sẽ bảo thuyền chở chúng ta đi ngay ngày mai.
Kojiro không đồng ý:
- Khi chiến đấu, ưu điểm của người cầm kiếm là phải biết linh động, nắm
lấy cơ hội không để lỡ. Trước đó dù có cẩn thận đến mấy cũng không dự
liệu được những việc gì sẽ xảy ra hoặc nếu gặp địch thủ tinh ý, những toan
tính của ta cũng có thể bị phá hỏng. Phản kích vì thế mất tính chất linh
động. Tại hạ thiết tưởng cứ lâm trận với một tinh thần cởi mở, không gò bó
thì hơn.
Thấy Kojiro cũng có lý, vả lại hắn chủ động, Kakubei không nhấn mạnh
thêm nữa, ngồi lặng yên.
Một thiếu nữ bước ra, mang rượu và trà để lên kỷ.
Nàng đẹp sắc sảo tự nhiên. Kakubei khen:
- Đã lâu không gặp Amayumi. Nàng vẫn đẹp như trước nhỉ.
Amayumi thẹn, mặt đỏ bừng, để khay rượu lên kỷ rồi vội vàng khép nép
bước vào phòng trong. Kakubei quay hỏi Kojiro:
- Thế nào, bao giờ thì có tin mừng đấy ?
- Tin mừng gì ?
- Thì chuyện của đại hiệp với Amayumi đó !
Kojiro khẽ nhíu mày, đoạn cười bí hiểm:
- Chưa định.
- Đại hiệp có nói càng quen với con chim ưng của thiếu gia tặng bao nhiêu
càng ưa thích nó bấy nhiêu. Thế còn Amayumi ? Có nàng bên cạnh chẳng
hơn chỉ có chim ưng sao ?
Kojiro nhìn Kakubei. Trong ánh mắt bình tĩnh thoáng một vẻ tàn nhẫn như
ánh mắt của chim ưng sắp tung cánh bắt mồi. Hắn thản nhiên nói:
- Tại hạ thích con chim ưng vì nó chưa bao giờ bắt trượt một con mồi nào.
Mỗi khi nhìn lông cánh con mồi rụng lả tả, tại hạ lại thấy khích động vô
cùng, tưởng chính mắt mình vừa bắt con mồi đó. Còn giữ con mồi hay
không, tại hạ không bao giờ nghĩ đến.
Kakubei quay mặt đi, nhìn chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.