MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 15

cõng trên lưng mang về nhà. Sau khi chia đều số cỏ cho lũ bò đói bụng, cha
tôi lại đi cắt cỏ thêm một lần nữa. Lúc cha tôi cắt cỏ chất đầy bồ mang về
lần thứ hai thì giáp mặt những người trong làng đi cắt cỏ lần đầu tiên trên
con đường ven ruộng.

Khi cha tôi đến nhà Nakamoto thì nghề nuôi tằm trong làng Kawamo

vẫn còn phát đạt lắm. Nuôi bò, nuôi tằm rồi canh tác ruộng nương. Khoảng
thời gian rảnh giữa đó thì đi lên núi nhổ cỏ hay gom lá rụng. Cỏ và lá rụng
được gom lại để làm phân bón ruộng. Rồi thì chẻ củi nhóm lò, hay chụm lại
thành bó để dùng cho việc nấu nướng. Vì thời đó tất cả việc này đều làm
bằng sức người nên có bao nhiêu người cũng không đủ. Tất cả những việc
đó cha tôi cứ lẳng lặng làm mà chẳng nói một lời.

Dù cho tìm kiếm trong ký ức thuở nhỏ, tôi cũng không nhớ ra được

hình dáng người cha khi nằm ngủ trưa. Hơn thế tôi chưa từng được chơi
đùa với cha cho ra đúng nghĩa vui đùa.

Có lẽ chính vì thế mà anh em chúng tôi đợi chờ đến khoảnh khắc bên

bếp lò buổi tối. Người cha sau khi kết thúc công việc một ngày quần quật
cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ ngơi bên bếp lò như một cảnh phim quen
thuộc.

Chan à.

Anh em chúng tôi cứ thế quây quần bên cha vào mỗi buổi tối.

Cuộc xuất chinh năm ba mươi sáu tuổi

“Anh nhà phải đi ra trận rồi đấy nhỉ.”

Tôi nghe được thầy giáo phụ trách lần đầu tiên gặp mặt nói với mẹ

như vậy. Mẹ tôi có trả lời gì đó mà tôi không còn nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ lại
bức tranh tôi vẽ nơi ấy. Đó là bức tranh “mặt trời tròn”. Đó hình như là chỗ
gặp gỡ cá nhân khi nhập học thì phải. Câu chuyện xảy ra vào mùa xuân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.