MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 44

của người xa lạ. Tôi cảm nhận được hơi ấm vi diệu trên tảng đá đó, thầm
lặng cảm nhận về cha mẹ mình. Đó là một khoảnh khắc truy điệu của tôi.

Nhưng vào những lúc truy điệu như thế, luôn luôn có một ý nghĩ nằm

sâu trong ngực tôi không sao dứt đi được, như một ngọn lửa cứ âm ỉ cháy.

Lẽ nào chan vẫn còn sống ở nơi nào đó chăng?

Trong cái hộp di cốt mở ra để nhìn tro xương cha chỉ là than với vài

viên đá nhỏ mà thôi. Gọi là gia đình liệt sĩ rồi đối mặt với dáng hình người
cha đã hoàn toàn thay đổi như thế, đối với chúng tôi đừng nói đến chảy
nước mắt mà đó là chuyện không sao có thể chấp nhận được. Ngay cả cơ
hội xác nhận cái chết của người cha, cơ hội chấp nhận cái chết ấy, chúng tôi
cũng bị cướp đoạt.

Biết đâu cha mình còn sống ở nơi nào đó? Biết đâu một ngày kia cha

sẽ trở về? Những ý nghĩ đó cứ bám riết lấy tôi, không sao dứt bỏ được.

Chẳng hạn vào một đêm khuya.

Tôi nghe tiếng bước chân mang đôi dép rơm đi trên con đường ngay

sát bên nhà. Tôi nhổm người dậy nghiêng tai lắng nghe.

Chan đó à?

Tôi mở hé cánh cửa giấy nhìn ra ngoài. Tiếng bước chân dẫm trên đất

từ từ tiến đến gần hơn, ngang qua nhà tôi rồi đi về phía xa khuất. Người
mang bước chân ấy qua nhà tôi để hướng về phía nhà hàng xóm. Thất
vọng, tôi thở dài rồi khép cánh cửa lại.

Nhắm mắt lại, tôi nhớ đến gương mặt cha đang nhoài người ra ngoài

cửa sổ tàu, tay vẫy không ngừng chiếc mũ chiến đấu cho đến tận khi khuất
xa hẳn. Hình ảnh ấy cứ hiện lên rồi biến mất, hiện lên rồi biến mất khiến tôi
trằn trọc không sao ngủ được. Hình ảnh người cha sống trong tôi vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.