MÔ KIM QUYẾT - QUỶ MÔN THIÊN SƯ - Trang 94

thuốc của Tuyền béo hiệu “Tân Công”, chất lượng dở tệ, hút cứ như cứt,
nhưng cũng không trách cậu ta được, đây là loại thuốc lá duy nhất mà
chúng tôi có thể kiếm được ở cái vùng chó ăn đá gà ăn sỏi này, ngày
thường cả lũ còn tiếc không nỡ hút dù chỉ một điếu, toàn là lấy thuốc lá sợi,
rồi cuốn với lá cây hút luôn, một hơi rít xuống cứ phải gọi là ho sặc sụa vì
khói. Hôm nay, cái chết đang kề cận ngay trước mắt, chúng tôi cũng đếch
thèm nghĩ nhiều làm gì cho mệt, cứ thế rít lấy rít để điếu thuốc lá “xịn”, hút
được nửa điếu, cơ thể vốn đang căng thẳng cực độ mới dần dần được thả
lỏng.

Tuyền béo nói: “Đời này điều tôi thấy đáng tiếc nhất chính là nồi sủi

cảo còn chưa được ăn! Tới Bắc Đại Hoang non nửa năm trời, mãi mới được
hôm làm sủi cảo nhân thịt cải tử tế, thì đã bị con mẹ nó bầy sói kia dí phá
đám!”

Tôi nói: “Cậu đói quá hoá dở rồi! Sủi cảo còn phân tử tế với không tử

tế cái gì hả?”

Hắn đáp lại ngay: “Mấy cái bánh nát hai thằng cậu với Lục Quân làm

mà cũng dám gọi là sủi cảo sao? Nhiều nhất thì chỉ có thể tạm coi là nồi
canh thịt! Nhìn qua biết ngay đều không phải là cùng sư nương học, mà
trực tiếp học của sư muội thì đúng hơn!”

Lục Quân nghe chúng tôi nói đến sủi cảo, nuốt nước bọt ừng ừng vì

thèm, tự lẩm bẩm một mình: “Không được ăn sủi cảo tử tế, thì có sủi cảo
cháy nồi để ăn cũng đã hạnh phúc lắm rồi!”

Tiêm Quả khẽ thở dài một hơi, ảo não: “Chúng ta nghĩ đến sủi cảo

nhân cải thịt trong nồi, còn bầy sói có khi nào đang nghĩ đến sủi cảo nhân
thịt người trong kho rơm…”

Tuyền béo như ngộ ra một chân lí nào đó: “Thì ra tất cả cũng chỉ vì

miếng ăn thôi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.