MƠ VỀ EM - Trang 15

Sara thắt chặt vòng tay cô trên eo của anh. “Đợi đã. Nếu ông ngã, tôi

không thể giữ ông lại được. Chúng ra phải đợi ai đó đủ khoẻ để giúp ông
lên nốt đoạn cầu thang còn lại.”

“Cô là đủ rồi.” Anh ta bắt đầu bước thêm một bậc nữa, cánh tay anh ghì

chặt quanh vai cô.

“Ông Craven,” Sara phản đối. Lập cập, họ lên hai bậc cầu thang nữa.

Sara rất sợ là anh ta có thể ngất đi và rơi xuống cầu thang. Cô bắt đầu động
viên anh, nói bất cứ điều gì cô có thể nghĩ ra để giữ anh tiếp tục di chuyển.
“Gần đến rồi… Đó, ông nhất định đủ khoẻ để trèo thêm vài bước nữa…
Đứng vững nào…”

Cô hít thở khó nhọc vì quá sức khi họ leo lên đến bậc thang cuối cùng và

đi đến cánh cửa ra vào căn hộ riêng của anh. Họ đi qua hành lang và dẫn
đến một phòng khách được trang hoàng lộng lẫy với vải nhung đỏ và lụa
gấm. Sự chú ý của cô tập trung vào tấm da thú trong khung chạm trổ mạ
vàng treo trên tường, sự phô trương vương giả của những cái cửa sổ kiểu
Pháp, và khung cảnh tráng lệ của thành phố bên ngoài. Làm theo hướng
dẫn trệu trạo của Craven, cô đỡ anh ta đến phòng ngủ. Căn phòng chứa đầy
gấm vóc Đa-mát và những tấm gương trang trí cầu kỳ. Trong đó còn có
một chiếc giường ngủ lớn nhất mà cô từng thấy trong đời. Mặt đỏ ửng, Sara
nhớ lại là cô chưa từng ở trong phòng ngủ của một người đàn ông trước
đây. Sự bối rối của cô bị gạt đi khi nhìn thấy Craven bò lên giường, còn
nguyên giày dép và mọi thứ. Anh ngã sõng soài với một tiếng thở hổn hển
và trở nên bất động. Cánh tay bám ở sườn thả lỏng.

“Ông Craven? Ông Craven – “ Sara lơ lửng phía trên anh, băn khoăn

phải làm gì. Anh ta đã ngất xỉu. Cả cơ thể cao lớn của anh ta không động
đậy, hai bàn tay lớn nắm hờ hờ. Với tay đến cổ anh, cô nới lỏng cái cravat
bị vấy bẩn. Cẩn thận cô rút cravat và kéo chiếc khăn tay ra khỏi mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.