một con lừa nhảy bổ vào tôi trên đường. Con chuột bé nhỏ này… lôi súng
ra và bắn vào một trong hai tên chết tiệt đó.”
“Ồ.” Worthy dành ngay cho Sara một thái độ niềm nở hơn nhiều. “Cám
ơn cô. Cô thật là dũng cảm.”
“Tôi không dũng cảm chút nào,” Sara thành thật nói. “Tôi không có thời
gian để suy nghĩ. Nó xảy ra rất nhanh.”
“Cho dù thế nào, chúng tôi nợ cô một lời cảm ơn.” Worthy ngập ngừng
trước khi nói thêm, “Tôi được ông Craven thuê để giải quyết những vụ lộn
xộn ở tầng dưới, cũng như” – ông liếc nhìn thân hình vấy máu của Craven
và kết thúc một cách khập khễnh – “những vấn đề khác cần sự can thiệp
của tôi.”
Sara mỉm cười với ông. Worthy là một người đàn ông dễ nhìn, với những
đường nét nhỏ nhắn và gân guốc, đầu hói; và một gọng kính sáng bóng ngự
trên cái mũi nhọn. Có một phong thái nhẫn nại toả ra từ ông mà cô đoán là
sẽ không dễ lay động. Ông và vị bác sĩ nghiêng xuống giường, cởi bỏ giầy
và quần áo của Craven. Sara đoan trang quay mắt đi chỗ khác. Cô bắt đầu
đi ra khỏi phòng, nhưng Craven cộc lộc nói điều gì đó, và Worthy ngăn cô
lại. “Tôi nghĩ tốt nhất cô đừng rời khỏi đây ngay, cô – “
“Fielding,” cô lẩm bẩm, dán mắt xuống sàn nhà. “Sara Fielding.”
Cái tên dường như gợi nên sự chú ý của ông. “Có gì liên quan đến S.R.
Fielding, người viết tiểu thuyết?”
“Sara Rose,” cô nói. “Tôi dùng tên viết tắc của mình để giấu thân phận.”
Vị bác sĩ ngẩng lên từ chiếc giường với vẻ hân hoan bất ngờ. “Cô là S.R.
Fielding?”
“Vâng, thưa ông.”