“Vì sao anh làm như thế? Anh muốn em cầu xin?” Joyce mỉm cười khiêu
khích. “Em sẽ quỳ bằng đầu gối trước anh. Anh thích như thế nào?” Cô ta
lập tức quỳ xuống sàn nhà và ngả đầu về phía trước quần anh, Derek lôi cô
ta đứng lên, siết chặt hai tay trên vai cô ta.
“Nghe tôi này, Joyce – “
“Anh đang làm em đau!”
“Tôi chưa bao giờ nói dối cô. Tôi không hứa hẹn gì cả. Cô nghĩ chuyện
này sẽ tiếp diễn bao lâu? Chúng ta đều có điều chúng ta muốn. Giờ thì hết
rồi.”
Cô ta nhìn anh chằm chằm. “Nó sẽ kết thúc khi tôi nói vậy, và sẽ không
chấm dứt cho đến khi đó!”
Vẻ mặt của Derek thay đổi. “Ra là vậy,” anh nói và cười lớn. “Lòng kiêu
hãnh của cô bị tổn thương. Tốt, nói với bạn cô những gì cô muốn, Joyce.
Nói với họ là cô là người muốn chia tay. Tôi sẽ đồng ý với bất kể điều gì cô
nói.”
“Sao anh dám nói với tôi bằng giọng trịnh thượng đó, anh một tên ở khu
đông dốt nát! Tôi biết hàng ngàn đôi giày mà anh đã liếm qua để đạt được
những gì hiện nay, và mọi người cũng vậy! Những quý ông sẽ đến sòng bạc
của anh, nhưng họ sẽ không bao giờ mời anh đến nhà, hoặc các bữa tiệc
của họ, hoặc để anh ăn cùng bàn với họ hay theo đuổi con gái họ, và anh có
biết vì sao không? Bởi vì họ không tôn trọng anh – họ chỉ coi anh là cái gì
đó để quẹt giày và vứt lại ở cống nước nơi anh sinh ra! Họ nghĩ anh như là
một sinh vật hạ đẳng nhất – “
“Được rồi,” Derek nói với nụ cười không có chút hài hước nào. “Tôi biết
tất cả điều đó. Tiết kiệm hơi của cô đi.”