MƠ YÊU - Trang 113

Sau bữa ăn, họ uống cafẹ Đột nhiên bà Lân cắt ngang câu chuyện về tình
hình thời sự thế giới của Thoại và ông Lân, cắt ngang sự thưởng thức âm
nhạc của bộ ba Viễn, Hạ và Quân Anh. Bà nói giọng tự nhiên.
- Bà nội và ông về nước đã hơn tháng nay mà vẫn chưa đi Đà Lạt, Nha
Trang thăm lại cảnh vật. Viễn cứ lo công việc hoài, sao con không thu xếp
để đưa Hạ và ông bà chơi, một hai tuần vậy con?
Chao ôi! Y như trái bom nổ. Hạ và Quân Anh liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn
lại Viễn. Hạ hy vọng anh có cách né được cái bệnh "hóc" búa này. Đang
chậm rãi, lơ đãng uống cafe và suy nghĩ điều gì đó, nghe được lời này, mắt
Viễn loé lên tia sáng, anh cười và nhìn sang Hạ một cách nâng niu, đắc ý:
- Dạ, con cũng định thế. Mấy lần Hạ đòi con đưa đi chơi nhưng con vì công
việc ngập đầu. Còn nửa tháng Hạ thi xong và nghỉ hè. Con nhất định sẽ đưa
Hạ và ông bà đi du lịch một chuyến - Bẹo má cô, anh nháy mắt hỏi - Sao
nhỏ, hài lòng rồi chứ?
- Hài lòng? Hạ ngỡ ngàng. Quỷ thật cái "ông" Viễn này phen này đúng là
cô bị bán đứng mất rồi. Nhìn quanh bàn, cô thật không thể biết tính sao.
Thoại nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, buồn bã, Quân Anh thì cặp mắt trợn
tròn to ơi là to.
Có cái hích nhẹ của Viễn dưới bàn, Hạ đành nở nụ cười vui, như thích thú
vì "được đi chơi"!
Cô cười và nói nhỏ với Viễn qua hàm răng muốn nghiến lại:
- Cám ơn anh, Hạ thích lắm.
Viễn gật gù tươi cười với cô, và hãnh diện với mọi người vì cô bạn gái xinh
đẹp, ngoan ngoãn này, trong khi anh rất muốn la lên đau khổ.
Bởi vì chân của anh đang bị cái gót giày nhọn hoắc, nhỏ xíu màu hồng của
Hạ nghiến lên, và còn di di trên đó nữa chứ, trời ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.