MƠ YÊU - Trang 122

Khánh Vân

Mơ Yêu

Chương 21

Trời Đà Lạt về đêm.
Hạ ngồi lặng yên bên Viễn. Tách cà phê sữa của cô đã cạn. Quán ấm áp
hơn bên ngoài nhiều. Hạ lơ đãng ngắm trong ánh đền hồng mờ mờ bàn tay
của cộ Nếu không có những vết chai mà giờ đang dần mờ nhạt, bàn tay của
cô quả là yếu điếu và mảnh dẻ, nó không giống chút nào bản tánh ương
bướng bà năng động của cô.
Đà Lạt làm Hạ nhớ đến Muôn Mê Thuật. Nếu cha không quá cố chấp, thì
những ngày hè, Hạ đã có thể háo hức trở về nhà, sống lại không khí gia
đình rồi, đâu phải lang thang ở Đà Lạt với con người thâm trầm khó hiểu
bên cạnh, trong cái công việc hỡi ơi này.
Hạ thở dài. Không biết chừng nào cô mới trở lại tự do và không còn mặc
cảm mình đang đóng tuồng, đang dối trá nữa.
Cô nhớ lại cuộc đối thoại hôm trước giữa cô với Viễn diễn ra khá gay gắt.
Cô đã phân giải thế này với anh:
- Hạ nghĩ vai của Hạ đã thừa rồi.
Viễn nhìn cô hoài nghi:
- Hạ nói vậy là sao?
- Mục đích của anh khi đề nghị Hạ làm công việc lạ lùng này là vì bà nội
anh, phải không? Anh đã lo lắng vì tính độc đoán, và sợ bị gán ghép với
người nào đó. Nhưng anh xem, bà anh hiện giờ đã thay đổi rất nhiều, anh
đâu cần phải mượn Hạ làm chi nữa.
Anh vẫn thản nhiên nhìn cô.
- Ý Hạ là... ?
- Thì anh cứ việc trở lại với chính mình, thậm chí với cô bạn gái thật sự của
anh vì bà anh đâu đến nỗi khe khắt nữa.
- Hạ thật sự muốn vậy sao?
Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào cô, khiến cô hay lúng túng. Cô khoa tay
như xua đi giây phút hơi chao đảo của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.